Chương trước
Chương sau
Bôn ba suốt bốn ngày ba đêm, Hắc Kim cõng Trovey xuyên qua  khu rừng Paikent, cảnh sắc ven đường càng ngày càng xa lạ, Trovey bất an nằm trên lưng Hắc Kim, hai tay ôm chặt lấy vòng eo to lớn của nó.
“Đêm nay chúng ta dừng tại đây nghỉ ngơi đi.” Thấy sắc trời đã muộn, Hắc Kim tìm một sơn động kín đáo thả Trovey xuống: “Ngày mai có thể chúng ta đã tới được lãnh địa của Báo tộc rồi…” Nhìn núi non hiểm trở phía xa xa, Hắc Kim như có điều suy nghĩ mà nói.
Lặn lội đường dài khiến một người nhất báo đều rất mệt nhọc, giống như thường ngày, Hắc Kim cuộn mình nằm trên lớp nệm cỏ vừa trải ra, ủ Trovey trong vòng thân ấm áp, dựa sát vào nhau chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ là một kẻ luôn tĩnh lặng trầm ổn như Hắc Kim dạo này lại trở nên bất an, cái lỗ tai lúc nào cũng cảnh giác dựng thẳng, dường như đang đề phòng thứ gì.
Mấy ngày nay Hắc Kim vẫn mặt co mày cáu, tình trạng này theo khoảng cách tới lãnh địa Báo tộc càng gần thì lại càng rõ ràng hơn, Trovey thấy vậy, trong lòng cũng nảy sinh nghi hoặc.
Khó chịu kéo kéo bộ váy dài trên người, Trovey thề, đây là bộ nữ phục rườm rà nhất mà cậu từng thấy! Cổ áo cao bao trọn lấy cổ cậu, ống tay áo kéo dài tới tận cổ tay, làn váy lại lê thê, đi đường chỉ sợ sảy chân vì dẫm phải! Trời nóng như vậy mà trên người lại kín mít không kẽ hở, thật làm cho cậu chịu không nổi nữa!
Nhàm chán phất phất làn váy, may mà ống váy coi như cũng rộng rãi, có thể quạt gió giải nhiệt, bằng không Trovey chắc đã bị ngốt chết!
Hắc Kim không cho phép cậu cởi váy ra, ngay cả để hở nút cổ áo một chút cũng không được! Trovey vì thế còn cùng Hắc Kim giằng co hồi lâu… Phải biết rằng trước đây Hắc Kim luôn thích để cậu lõa thể, giúp việc làm tình được thuận tiện, cuối cùng còn xé nát tất cả quần áo của Trovey nữa…
Nghĩ đến đây, Trovey nặng nề thở dài… Đã ba ngày rồi Hắc Kim không có cùng mình giao phối… Vội lên đường suốt mấy hôm đương nhiên khiến hai người vô cùng mỏi mệt, nhưng nếu là như trước kia, mặc kệ có bao nhiêu mệt, Hắc Kim vẫn luôn tận dụng thời gian nghỉ ngơi dù chỉ một chút, không kiêng nể gì đòi hỏi Trovey thỏa mãn quyền lợi của trượng phu.
Nghĩ đến đây, Trovey không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, thân thể lại không tự chủ được dựa sát về phía Hắc Kim.
“Trovey… Ta… Ta có chuyện muốn nói với em, là có liên quan tới thân thế của ta…”
Rốt cục cũng chịu mở miệng rồi… Trovey thầm nghĩ.
“Ta là vương tử của Báo tộc, Báo tộc không giống với những con báo bình thường, từ thời cổ đại, Báo tộc vốn là một tộc đàn cường đại và phồn vinh nhất trong Tinh Linh Tộc… Tộc nhân của chúng ta có thể tự do biến thành hình người hoặc hình báo, có được sức chiến đấu mạnh mẽ cùng trí tuệ tuyệt vời, khi đó Báo tộc sở hữu huyết thống vô cùng cao quý, chúng ta gọi loại huyết thống này là ‘Nguyên Huyết’, vốn tất cả đều ổn, chỉ là sau đó, tộc trưởng của Báo tộc lại yêu một tinh linh bình thường ở Điệp Dực tộc (tộc có cánh bướm),vì thế phản bội hôn ước với vu nữ (ma nữ/ phù thủy) của Ma tộc, khơi mào chiến tranh giữa Ma tộc và Tinh Linh Tộc… So sánh với lực công kích cường đại của Ma tộc, Tinh Linh Tộc đa phần đều là những yêu tinh chỉ mang ma pháp yếu ớt, cuối cùng, Tinh Linh Tộc chiến bại…”
Trovey ngây ngốc nghe Hắc Kim kể lại câu chuyện huyền diệu từ thủa xa xưa, kinh ngạc há to mồm.
“Cho dù thua trận, thủ lĩnh Báo tộc dù có chết cũng không thỏa hiệp với Ma tộc, vu nữ Ma tộc vô cùng tức giận, hạ lời nguyền —— khiến Điệp Dực tộc vĩnh viễn không thể nhìn thấy gì nữa, mà Báo tộc cũng vĩnh viễn không thể biến thành con người để ôm ấp vợ mình… Điệp Dực tộc là chủng tộc phải dựa vào thị lực mới có thể phân biệt mọi thứ và bay lượn, còn Báo tộc là Tinh Linh Tộc duy nhất sở hữu huyết thống có năng lực biến hình, đây đối với Báo tộc cùng Điệp Dực tộc mà nói đều là sự đả kích rất lớn.”
“Vậy… sau đó thì sao?”
“Đến hiện tại, Điệp Dực tộc nghe nói đã tuyệt chủng rồi, bọn họ không nhìn thấy, không thể đến với nhau để sinh sôi nẩy nở, một số khác là vì không tìm được thức ăn mà chết đói, số còn lại thì bị dã thú ăn thịt hoặc bị con người bắt đi làm tiêu bản… Mà Báo tộc cũng bởi vì không thể tự do biến hình, tộc nhân không mắc chứng khó sinh thì cũng là hài nhi chết non, loài người lại coi chúng ta là trân thú, nơi nơi bắt giết, tới bây giờ, ‘di huyết’ của Báo tộc tính cả ta cũng chỉ còn lại có 5.”
“Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác? Cứ như vậy trơ mắt nhìn tộc nhân của mình tận diệt sao?” Trovey lo lắng hỏi.
“Tổ tiên ta từng đi thỉnh cầu tứ thần vương cai quản phong, hỏa, thủy, thổ trợ giúp, chỉ là lời nguyền mà vu nữ Ma tộc hạ xuống là tử chú, thần vương cũng vô pháp phá giải, chỉ còn cách chờ hậu duệ của người thi chú xuất hiện mới có thể xoay chuyển. Tổ tiên ta đã dùng một bức bích hoạ và một bản văn tự để ghi lại lời tiên đoán, chỉ cho con cháu đời sau cách phá giải ma chú khi vu nữ chết, chỉ là văn tự đã thất truyền, chỉ còn có thể dựa theo bức bích hoạ mà phỏng đoán… Ý tứ đại khái có lẽ là phải giao phối với giống cái của loài người, mới có thể sinh ra hậu duệ ‘Nguyên Huyết’…”
“Trách không được… Các cụ già trong thôn luôn nói hắc báo là yêu quái, thường xuyên cướp phụ nữ, thì ra là vì lời tiên đoán này… Chỉ là…” Trovey quét nhìn Hắc Kim từ cao xuống thấp: “Tại sao ta chưa từng thấy ngươi biến thành hình người?”
Hắc Kim chán nản lắc lắc đầu, dường như không biết nên bắt đầu từ đâu: “Ta chỉ là di huyết, không phải nguyên huyết, không có khả năng biến thân và sở hữu ma lực… Báo tộc bắt cóc con gái ở khắp nơi, kết quả lại phát hiện đứa con do Báo tộc và loài người sinh hạ căn bản không phải nguyên huyết của Báo tộc, mà chỉ là dị chủng, hơn nữa tuổi thọ của bọn họ rất ngắn, thường sống không quá ba năm liền chết, cho nên từ đời cha ta trở đi cũng không còn tới thôn trang cướp phụ nữ nữa…”
“Vậy… Mẹ của ngươi… là..”
“Mẹ ta cũng không phải loài người, mà chỉ là một con báo bình thường, cha ta là thủ lĩnh báo tộc. Thường thì người trong tộc kết hợp với nhau mới có thể sinh hạ di huyết, ta xem như thuộc số ít những trường hợp đặc biệt…”
Trovey vuốt ve bộ lông trơn mềm của Hắc Kim, muốn nói gì đó để an ủi người yêu rồi lại không biết phải cất lời như thế nào. Cảm giác được sự yêu thương của vợ, Hắc Kim quay đầu thâm tình nhìn Trovey.
“Bé ngốc, ta nói những điều này đều là vì lo lắng cho em đấy… Có biết tại sao ta bắt em mặc đồ con gái không?” Nhìn ánh mắt tựa hồ đã hơi hiểu ra của Trovey, Hắc Kim tiếp tục nói: “Ta là một trong số ít cá thể mang di huyết của Báo tộc, nhiệm vụ của ta chính là lưu lại đời sau, chờ đợi thời khắc phá giải ma chú… Chỉ là ta lúc còn trẻ ham chơi, vô tình tới thôn của em, vô tình đã yêu em…” Thâm tình liếm liếm cái chóp mũi hơi vểnh của Trovey: “Kiếp này của ta đã thuộc về em rồi, em phải cẩn thận đấy, vì ta vĩnh viễn sẽ không buông tha em đâu!”
“Vậy… Chúng ta trở về, gặp cha ngươi thì biết ăn nói thế nào? Ta là con trai a…” Trovey ôm chặt lấy cổ Hắc Kim, vẻ mặt khó xử…
“Đây chính là lý do ta cho em mặc đồ con gái, cha ta tuyệt đối không có khả năng chấp nhận một đứa con dâu không thể sinh hạ đời sau cho Báo tộc, nếu hắn biết em là con trai, nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để xử lý em, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng của em! Cho nên trong khoảng thời gian này em phải giả dạng làm con gái, chúng ta tạm trốn trong tộc, chờ sau khi những kẻ săn lùng chúng ta bỏ cuộc, chúng ta cũng sẽ rời khỏi đó, tìm nơi non xanh nước biếc mà định cư… Không có Báo tộc, không có con người, chỉ hai chúng ta thôi…”
“Được… Được mà… Chồng yêu…” Trovey nóng bỏng nhào tới ôm lấy thân thể cao lớn của Hắc Kim, tinh tế in lại một dấu son môi hình con bướm lên cái mũi ướt sũng.
“Trovey… Đừng khiêu khích ta!” Hắc Kim phát ra tiếng gầm nhẹ tràn ngập tình dục từ sâu trong yết hầu, cảnh cáo người yêu đang mải ‘đùa với lửa’…
“Nga… Ưm… Kim, ta muốn ngươi…” Trovey không chịu lùi bước mà càng tiến tới tựa sát vào Hắc Kim, không ngừng hôn môi khiêu khích, bàn tay nhỏ bé non mịn còn vuốt ve phần bụng dưới mềm mại.
Đối mặt với người yêu lần đầu tiên chủ động cầu hoan, Hắc Kim đương nhiên không thể chống cự lại được, lập tức buông vũ khí đầu hàng.
“Tiểu yêu tinh, ta vốn muốn để em được nghỉ ngơi cho tốt… Xem ra em cũng không cần!” Hắc Kim xoay người áp đảo cậu, chỉ là làn váy rộng thùng thình lại trở thành chướng ngại cản trở Hắc Kim tiến công.
Đẩy đầu Hắc Kim ra, Trovey ngượng ngùng cắn môi dưới: “Lần này… cứ để cho ta chủ động…”
Giãy ra từ dưới thân Hắc Kim, Trovey lập tức đưa tay vươn về phía chiếc túi lông mềm mại bao lấy cự kiếm, không cần tốn quá nhiều công sức, ngang dương (dương vật) của Hắc Kim liền trồi ra khỏi miệng túi, thỏa mãn run rẩy ở trong tay Trovey.
Hắc Kim ngửa mặt nằm trên bãi cỏ, co lại móng vuốt, Trovey lần đầu tiên phát hiện trượng phu luôn uy phong lẫm lẫm của mình, cư nhiên cũng có lúc đáng yêu như vậy! (Tác giả: mọi người cứ tưởng tượng bộ dáng con mèo con khi ngửa bụng ra ngủ là rõ ngay mà…)
Vén váy ngồi lên bãi đất cao, đem nửa thân dưới trần truồng hoàn toàn bại lộ trước mắt Hắc Kim, hai chân hơi hơi tách ra, vắt ngang qua hai bên sườn nó. Thanh nha (tiểu kê kê của bé Trovey) phía dưới không còn thanh nộn như lần đầu tiên Hắc Kim nhìn thấy, mà đã nhuốm sắc đỏ mang vài phần thành thục, khẽ run rẩy trong khoảng không.
Chậm rãi lắc lư vòng eo cám dỗ, Trovey cởi chiếc váy duy nhất che phủ toàn thân, để mình loã thể trước mắt người tình.
“Em… không có mặc nội y…” Hắc Kim nuốt nước miếng nói.
“Cả người trần truồng suốt mấy tháng… Bây giờ ta đã không có thói quen mặc quần áo nữa rồi…” Hơi chút xê dịch về phía trước, để mình ngồi đối diện với tầm đầu của Hắc Kim, hai tay vén ra cánh mông tựa như quả dưa hồng tươi ngon, đem u cốc bí ẩn phơi bày dưới ánh mắt nóng rực của nó.
Bị Hắc Kim huấn luyện suốt mấy tháng, nụ hoa khi tiếp xúc với không khí, theo thói quen lập tức mấp máy hé mở, cái miệng nhỏ ba ngày chưa được ghé thăm đã khôi phục màu phấn nhuận, hé ra hợp lại cùng giang khẩu (miệng hậu môn),hiển lộ sắc đỏ thẫm ẩn bên trong.
“Kim… ngươi nhìn xem… có vừa lòng không?”
Màn động tác kích tình của ái nhân khiến Hắc Kim không khỏi hít sâu một hơi, bộ phận phía dưới bụng thoáng co rút một chút, ngang dương cực đại lại phồng lớn thêm một vòng.
“Ta… rất vừa lòng!” Hắc Kim không có phát hiện, thanh âm của mình rõ ràng đã khàn đi rất nhiều: “Nhanh lên, bảo bối… ta không kịp đợi nữa… Ta muốn lập tức đi vào cái lỗ nhỏ chật hẹp của em!”
Nhìn thấy sự trầm tĩnh trong mắt người yêu đã bị sắc thái tình dục che lấp, Trovey thầm mừng vì quyết định của chính mình… Chồng cậu chính là di huyết cao quý của Báo tộc, nên phải luôn tràn đầy sinh khí như thế này, cái vẻ đau thương kia thực không thích hợp hiện trên gương mặt tuấn suất của nó!
Dịch tới gần hạ thể Hắc Kim, Trovey quỳ gối xuống, khóa ngồi trên cái bụng đang nằm ngửa của nó, hai tay sờ tới vật thô lớn đang thẳng cứng kia.
Trời ạ… Thật sự quá lớn! Thân pháo (phần thân của dương cụ) bọc đầy lớp gai ráp ở trên tay Trovey tựa như có sinh mệnh mà bừng bừng nảy lên nhịp đập.
Trovey không khỏi nuốt nước miếng, muốn nói trong lòng không sợ hãi, đó là không có khả năng… Chỉ là, vì Hắc Kim, Trovey nguyện ý hy sinh hết thảy.
Cầm lấy cự kiếm của Hắc Kim, thoáng nâng mông lên, Trovey cắn răng một cái, đem nụ hoa nhắm ngay vật thẳng cứng kia mà ngồi xuống.
‘Phập’ một tiếng, Trovey dựa vào ‘Nhất thời chi dũng’ (dũng khí nổi lên trong phút nhất thời),nhét quy đầu thô lớn của Hắc Kim vào trong cơ thể, lại đau đến không còn sức để tiếp tục, cứ như vậy tiến thoái lưỡng nan bị cự kiếm của Hắc Kim ‘treo’ trên không trung.
“Sao lại thế này?” Hắc Kim rõ ràng cảm thấy hoa khang (không gian trong hậu môn) của Trovey có chút không giống với trước kia, đột nhiên bị siết chặt, làm cự bổng của mình cũng không thích ứng kịp mà phát đau: “Chết tiệt, mấy ngày nay em không có ăn hồng quả!”
Lúc trước Trovey đều là dựa vào ăn một lượng lớn hồng quả để giúp bôi trơn đường ruột, nhưng mấy hôm nay chỉ lo gấp rút lên đường, cũng liền không để mắt đến chuyện này nữa.
Vội vàng xoay người đặt Trovey xuống dưới thân, để cậu thoải mái nằm trên bãi cỏ, sau đó vội vàng cúi đầu xem xét nơi tính khí đang giao hợp.
“Hức hức… Người ta mấy ngày nay… thấy ngươi chỉ lo đi… hu hu hu… chẳng… thèm… để ý đến người ta… Người ta cũng không tiếp tục ăn nữa… Hu hu hu… Đau quá…”
Đau đớn kịch liệt cùng cảm giác căng đầy bỏng rát khiến Trovey nhịn không được mà khóc lên, nước mắt từng giọt lại từng giọt trào ra từ khóe mắt xinh đẹp, Hắc Kim nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Toàn bộ phần đầu của nam vật đã tiến vào trong cơ thể Trovey rồi, móc câu cũng đã bấu chặt lấy mị thịt nơi đó, hiện tại muốn rút ra là chuyện không có khả năng, cũng may huyệt khẩu chỉ chảy một chút máu, miệng vết thương hẳn là không quá nghiêm trọng… Chỉ là lát nữa vận động làm tình có thể tăng thêm thương tổn hay không… Hắc Kim cũng không thể biết chắc.
“Ngoan… Bảo bối… đừng khóc mà, đừng khóc!” Hắc Kim tận lực ôn nhu dỗ dành người yêu dưới thân, Trovey lại không thèm để ý chút nào, dùng sức xoay eo muốn thoát khỏi đau đớn.
“Bảo bối… Đừng nhúc nhích, nếu em cứ như vậy ta sẽ nhịn không được…”
Đè lên hai chân Trovey, Hắc Kim thử làm nhục bổngcủa mình thẳng tiến vào trong cơ thể cậu. Tuy rằng đã quen với việc giao phối, nhưng bên trong dũng đạo khô khốc, sự đột nhập của dị vật cực đại vẫn khiến thành ruột non mềm không chịu nổi tác động.
Cơn đau đớn không ngừng xâm nhập vào nhục bích yếu ớt theo sự tiến vào của Hắc Kim, Trovey vẫn chỉ kêu khóc, không chịu phối hợp với nó.
“Đau quá… Kim… Hức hức…… Đừng mà… ra ngoài đi!… Hu hu hu…”
Hắc Kim thấy miếng thịt ngon đưa đến miệng lại không được vào mồm, trong lòng cũng thực lo lắng, bỗng nhiên, mắt Hắc Kim sáng ngời.
“Bảo bối, em còn mang theo hồng quả không? Mau lấy ra đi!”
Trovey không hiểu lắm nhưng vẫn nghiêng người với tay lấy mấy hồng quả nhét trong đống quần áo bên cạnh, chần chờ hỏi: “Bây giờ ăn còn có tác dụng sao… Hức… Ta… nơi đó đau quá… Hu hu…”
“… Ta là muốn em nghiền nát hồng quả, rồi nhét vào nơi đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.