Trong đêm tối, trước ánh lửa bập bùng, giữa âm thanh của các loại côn trùng, một tiếng hét xé toạc sự tĩnh mịch.
“Á! Tôi không muốn nạp thêm phu nào nữa, các người để tôi yên”.
Một cái bóng nhỏ nhắn chạy phăng phăng trong đêm tối về phía cánh đồng đom đóm, chạy đến đâu đom đóm bay đến đó tạo thành không gian rực rỡ đẹp mị hoặc. Chỉ tiếc người trong cảnh lại không hề có chút tâm trạng để tận hưởng. Đúng là “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.
Hắc Vân lúc này nhanh chóng hóa cú bay trên bầu trời dò xét. Những phu các của nàng cũng chạy theo nhưng giữ một khoảng nơi họ có thể nàng nhưng nàng không thể nhìn thấy họ. Họ biết lúc này tâm trạng của nàng cực kì không tốt. Có vẻ bọn họ đã chọc tức nàng.
Chạy đến mệt mọi năng lượng mang theo sự bực tức cũng đã dần tiêu tán. Nàng chỉ đơn giản là quá “ức chế” rồi. Chỉ muốn tìm một nơi tĩnh lặng, chỉ đơn thuần, muốn tránh né sự phiền phức này. Nàng ngày càng cảm nhận được mạnh mẽ tình cảm những nhân thú này dành cho nàng, nhất là sư tử trắng bạch mao và bích nhãn dành cho nàng. Chỉ là càng hiểu lòng nàng càng rối bời càng áp lực
Nàng suy nghĩ mãi không biết phải làm sao cho đúng, một bên trao ra tình cảm quá nhiều, một bên chẳng thể nào đáp lại hết. Nàng là đang trì hoãn, nhưng nay lại xuất hiện thêm bạch mao và bích nhãn lại theo đuổi nàng, mà với hai đối tượng này nàng vốn không thiện cảm chỉ đành bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thu-dang-yeu/578364/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.