“Nghe nói thái tử bị bệnh lạ.”
“Ừm.” Tay trái đi cờ trắng.
“Trên đường đều đăng bảng vàng, triều đình treo giải thưởng một ngàn lượng hoàng kim để tìm danh y.”
“Nga.” Tay phải tiến cờ đen.
“Tiểu thư, người có phải sớm đã biết việc này hay không?”
“Không sớm lắm, ba ngày trước mới biết được.” Cùng tin tức triều đình muốn trưng dụng Tiền trang đưa tới.
Vậy mà còn gọi là không sớm! Lục nhi mím mím miệng, “Thái tử là biểu thiếu gia nha, sao người lại một chút cũng không khẩn trương vậy?”
“Lại không chết được, khẩn trương cái gì?”
“Người làm sao mà biết không chết được?”
Mộ Dung Vân Thư chậm rãi buông một viên cờ đen xuống bàn cờ, thản nhiên nói: “Người hạ độc với hắn ta có quen.” Xác thực nói, là đã gặp mặt, biết tên.
Lục nhi thét chói tai “Thì ra thái tử thật là bị người ta hạ độc?!” Chẳng lẽ bên ngoài đồn đãi…
“Phải!”
“Sẽ không… thật là cô gia chứ?” Lục nhi trưng vẻ mặt ‘Trăm ngàn lần đừng mà’.
“Ừ, thật.”
“Trời ơi!” Lục nhi vỗ trán, “Cô gia là điên rồi sao! Dám hạ độc thái tử!”
“Đúng vậy, hạ độc đừng nói, còn hạ Đặc Sả chỉ riêng ở Hắc Phong Sơn mới có, tâm địa độc ác, sợ người khác không biết là chuyện tốt mà hắn làm.”
Lục nhi trợn trắng mắt, “Tiểu thư, cầu xin người thỉnh thoảng bình thường một chút được không! Dám hạ độc thái tử là tội lớn mất đầu đó!”
“Cũng sẽ không bị giết cửu tộc, em sợ cái gì?”
“…”
“Cho dù bị giết cửu tộc, ta cũng chưa cùng hắn thành thân, cũng không thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/182190/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.