"Bởi vì các ngươi đều là con dân của ta." Sở Trường Ca nói, "Đất đai trong thiên hạ đều là của Hoàng đế. Đảo Phổ Hoa là lãnh thổ của Đại Nghiệp Vương Triều, các ngươi liền là con dân của ta. Con dân gặp nạn, ta là thái thượng hoàng, về lý nên tương trợ."
Nghe được ba chữ "Thái thượng hoàng", khóe miệng Đông Nam Tây Bắc hung hăng rút một chút. Giáo chủ, ngài có thể đừng đem ba chữ Thái thượng hoàng dán lên bên miệng không? Tuy nói thân phận này thực rất vang dội rất phong cách rất đáng khoe ra, nhưng mà, cùng với thân phận giáo chủ Ma giáo của ngươi vô cùng vô cùng không hòa hợp!
Mộ Dung Vân Thư cũng bị Sở Trường Ca mỗi lời một tiếng "Thái thượng hoàng" chọc cười. Nàng cúi đầu nhếch miệng, nói với thiếu niên thủ lĩnh: "Đảo Phổ Hoa là nơi phía nam nhất của Đại Nghiệp Vương Triều. Hoàng đế Trung Nguyên cũng không biết trên đảo nhỏ này có người ở, cho nên trước đây chưa bao giờ cai quản. Nhưng nay nếu chúng ta đã biết, sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà ngươi phải đồng ý với chúng ta, sau khi đoạt lại quyền chủ đạo trên đảo nhỏ, phải quy thuận Đại Nghiệp Vương Triều, hàng năm đều phải triều cống (giống như nộp thuế)."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Ta từng nghe ông nội nhắc qua, ngoài Đảo Phổ Hoa còn có một thế giới, phức tạp hơn nơi này, cho nên không cho phép bất kỳ kẻ nào ra khỏi đảo. Ta nghĩ như vậy có thể không xảy ra sự cố gì. Nhưng từ sau khi kẻ xâm lược tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521456/quyen-2-chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.