Mi như Viễn Sơn, mắt như ánh sao. Hé ra khuôn mặt tuấn dật xuất trần, trông rất sống động.
Mộ Dung Vân Thư đề bút vẽ xong bức họa, sợ sệt đứng lên, ngay cả Phượng Thành rời đi khi nào cũng không biết.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng ở sau người vang lên —— "Vì sao nàng vẽ ta?"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy tay run run, bút từ trong tay rơi xuống, kinh hỉ vạn phần đứng dậy quay đầu, vừa vặn cùng người phía sau bốn mắt chạm vào nhau.
Tương đối không nói gì.
Chăm chú nhìn người trước mắt rất lâu. Sau đó, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên xoay người, chậm rãi đem tranh trên giá vẽ lấy xuống, cuộn lại thật cẩn thận, sau đó bước đến thư phòng.
Vân không dự đoán được là nàng sẽ phản ứng như vậy, ngơ ngốc tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Một lát sau, nàng từ thư phòng đi ra, cầm trong tay một tờ giấy. Ngọn gió thổi qua, tờ giấy giật giật, vừa đủ để hắn thấy hai chữ thật to trên giấy —— hưu thư.
Trong nháy mắt, giống như rơi vào trong một vùng băng tuyết, trời đất quay cuồng.
Mộ Dung Vân Thư đem hưu thư đưa cho hắn, thản nhiên nói: "Từ nay về sau, chàng và thiếp không còn liên quan."
Vân tiếp nhận hưu thư, trầm mặc một lát, hỏi: "Nàng là thê tử của ta?"
Mộ Dung Vân Thư: "Bây giờ thì không phải."
Thân mình Vân run rẩy, lại trầm mặc một lát, mới có chút không cam lòng rầu rĩ nói: "Ta không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ càng tốt, không nhớ rõ sẽ không đau lòng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521428/quyen-2-chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.