Khi đoàn người Mộ Dung Vân Thư đi vào Vĩnh Hòa cung, nhìn đến trường hợp trước mắt, mới hiểu được vì sao Nhiếp Thanh dùng "Ngôn ngữ không cách nào diễn tả" để hình dung tình hình hiện tại.
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ thật lâu mới nghĩ đến một từ cũng không hoàn toàn thỏa đáng—— chọi gà.
Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành lúc này giống như hai con gà trống phẫn nộ, ở trong sân đánh túi bụi, dùng đấu pháp nguyên thủy nhất.
"Nhị vị nói như thế nào cũng là người có thân phận, không thể đổi một loại phương thức văn nhã một chút sao?" Mắt lạnh của Mộ Dung Vân Thư nhìn hai người đang đánh nhau thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành đang vật lộn liền dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư. "Ngươi đã đến rồi?!" Hai người trăm miệng một lời.
Bọn họ đang đợi nàng sao? Mộ Dung Vân Thư bất động thanh sắc.
Sở Mộ Dung: "Hai người trước kia chê con là tiểu hài tử, không cùng con đàm phán, hiện tại mẹ con đến đây, các người đã nguyện ý nói chuyện chưa?"
Mộ Dung Vân Thư: "Sao lại thế này?"
Sở Mộ Dung giải thích: "Hai tháng trước, bốn người Đông Nam Tây Bắc đưa bọn họ "Thỉnh" đến hoàng cung. Con có ý tốt muốn cùng bọn họ giảng hòa, để bọn họ không náo loạn nữa, lưu ở kinh thành làm Vương gia nhàn tản, con sẽ phụng dưỡng bọn họ. Nhưng hai người bọn họ chê con là tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngay cả nói cũng không chịu nói với con. Cho nên con chỉ có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521421/quyen-1-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.