Khi Lý Vô Nại mở ra cửa mật thất đi vào địa lao, tay chân Phương Hồng Phi còn bị khóa sắt trói, bộ mặt cười đến dữ tợn. Mà trên tay phải dính đầy máu tươi. Hiển nhiên là mới vừa rồi khi bắt chân Mộ Dung Vân Thư lưu lại, khác nhau ở chỗ đen hơn so với trên đùi Mộ Dung Vân Thư.
Lý Vô Nại thở dài một hơi, nói: "Cũng đã đến tình trạng này, sao ngươi lại cố tạo thêm sát nghiệt?"
Phương Hồng Phi hừ lạnh một tiếng hướng hắn nhổ một ngụm nước miếng, nói: "Đừng ở trước mặt ta giả mù sa mưa vờ làm người tốt! Hiện tại ta bị ngươi khóa ở trong này, muốn chém muốn giết tùy ngươi, muốn thay lão hòa thượng báo thù ngươi chỉ cần một đao chém chết ta."
Sở Trường Ca ôm Mộ Dung Vân Thư, xuyên qua mặt đất bị vỡ lạnh lùng nói với Phương Hồng Phi: "Giao ra thuốc giải, ta liền thành toàn cho ngươi."
"Ha ha ha ha..." Phương Hồng Phi nghe vậy điên cuồng cười rộ lên, tiếng cười vô cùng càn quấy. "Nay rơi xuống tình thế này, đã không còn đường thoát. Nhưng ông trời có mắt, đem các ngươi đưa đến trước mặt ta, khiến ta rốt cục thắng ngươi một lần. Ta chết có Mộ Dung Vân Thư chôn cùng, mà ngươi lại tiếp tục sống lẻ loi hiu quạnh. Sở Trường Ca, ngươi thực nên nếm thử cảm giác mất hết can đảm. Đây là báo ứng, ngươi nên bị báo ứng."
Hai chữ "Báo ứng" nặng nề đập vào trong lòng Sở Trường Ca, làm cho đầu óc của hắn trong nháy mắt trống rỗng.
Thấy mặt Sở Trường Ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521418/quyen-1-chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.