Binh lính bùm một cái quỳ rạp xuống đất, nói: "Mạt tướng không dám nói bậy, đây đều là lời quân Lương truyền đến. Thỉnh đại tướng quân thứ tội."
Vệ Chấn Thiên nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Lui ra."
"Dạ."
Vệ Chấn Thiên lại nói: "Đợi chút."
Binh lính lập tức quay lại, "Đại tướng quân còn có gì phân phó?"
"Chuyện này không nên nói với bất luận kẻ nào."
"Dạ."
Việc công đã xong, Vệ Chấn Thiên quay đầu nhìn doanh trướng Sở Trường Ca liếc mắt một cái, vẻ mặt trầm trọng đi trở về đại doanh của mình.
Trong doanh trướng Sở Trường Ca, đám người Sở Trường Ca nghe được rất rõ ràng cuộc đối thoại của Vệ Chấn Thiên cùng binh lính, trầm mặc không nói, không khí nặng nề.
"Ta đi giết hắn diệt khẩu!" Bắc hộ pháp nói.
Tây hộ pháp lườm hắn một cái, nói: "Vệ Chấn Thiên vừa chết, Yến quân tất nhiên chia năm xẻ bảy. Đến lúc đó cho dù cứu Thịnh vương trở về, Yến quân tất nhiên cũng không làm được gì."
"Nhưng mà hắn đã biết thân phận của giáo chủ!" Bắc hộ pháp nói: "Chết một Vệ Chấn Thiên sẽ còn có người thứ hai, đại tướng trong Yến quân rất đông, còn sợ không ai lãnh binh? Cho dù thực không có, cùng lắm thì ta làm!" Chuyện mang binh đánh giặc, mười tuổi hắn liền đã hiểu. Nếu không phải ý trời trêu người, hiện tại hắn cũng giống như phụ thân, tổ phụ, rong ruổi sa trường, chỉ trích đối phương, hăng hái thành đại tướng quân.
"Ngươi làm, ta không ý kiến, nhưng Yến quân sẽ không dễ dàng phục tùng ngươi." Nam hộ pháp nói.
"Ta biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521394/quyen-1-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.