Rất lâu sau đó, Sở Trường Ca cười ha ha lên, "Thật tốt! Thật không hổ là con của Sở Trường Ca ta!"
"Tiểu Mộ Dung xung mở huyệt đạo?" Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt không thể tin nổi hỏi.
"Chỉ sợ đúng là vậy." Sở Trường Ca tươi cười đầy mặt. Đó là một loại cười của người làm phụ thân vì con mà cảm thấy kiêu ngạo.
Thấy thế, trên mặt biểu tình Đông Nam Tây Bắc nháy mắt từ kinh ngạc biến thành kinh khủng. Chuyện này mấy gã đàn ông bọn họ đều không làm được, một đứa trẻ mới đầy tháng không lâu thế nhưng làm được. Việc này... Việc này bảo bọn họ về sau còn náo loạn giang hồ như thế nào? Cho dù không có người ngoài biết, chính bọn họ đều cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
Tất cả mọi người vì tiểu Mộ Dung có võ học thiên phú kinh người mà cảm thấy khiếp sợ, chỉ có Mộ Dung Vân Thư cau mày."Có thể làm cho bé đừng khóc trước không?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên có thể." Sở Trường Ca lập tức che lại á huyệt của tiểu Mộ Dung. Sau đó hai tay ôm ngực cười dài nhìn tiểu Mộ Dung, nói: "Như vậy chỉ có thể ngừng nhất thời, qua chốc lát bé lại có thể phá tan huyệt đạo, đến lúc đó hẳn là sẽ khóc càng dữ."
"..." Mộ Dung Vân Thư đau đầu nhíu mày nói, "Không có biện pháp một lần triệt để sao?"
Sở Trường Ca: "Có. Nhưng mà hẳn là nàng sẽ không đồng ý."
"Biện pháp gì?" Hiện tại Mộ Dung Vân Thư vừa nghe đến tiếng khóc của tiểu Mộ Dung liền đầu đau tâm cũng đau, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521388/quyen-1-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.