Sở Trường Ca cũng ngẩn ra hạ tay xuống, ngay sau đó tự giễu cười một tiếng, thầm nghĩ: Sở Trường Ca, ngươi thật điên rồi.
Hắn xoay người rời đi.
Mộ Dung Vân Thư giật mình, bị Sở Trường Ca lạnh lùng, phản ứng cả kinh không biết làm sao, toàn thân cứng đơ (Thiên Băng Địa Liệt) cho đến khi thấy hắn bước đi, mới hoàn hồn mở miệng, "Thiếp còn chưa hóa thành tro, chàng cũng đã không nhận ra thiếp rồi sao?"
Sở Trường Ca nghe vậy thân hình run lên bần bật, mặc cho củi trong tay rớt xuống, cứng ở tại chỗ. Phút chốc, cảm giác mừng như điên chiếm cứ toàn bộ tư tưởng hắn, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm —— ôm lấy nàng, không bao giờ buông tay nữa.
Hắn nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy.
Ôm nàng vào trong ngực thật chặt, mới chứng thật đây không phải là ông trời lại một lần nữa đùa giỡn hắn. Nàng thật đã tới, đi tới bên cạnh hắn, không phải là ảo giác.
Bị Sở Trường Ca ôm chặt, những nghi ngờ trong phút chốc kia đều không còn, Mộ Dung Vân Thư khóc không thành tiếng, kích động, uất ức cùng vui sướng đều đánh tới.
"Thật xin lỗi." Giọng nói của Sở Trường Ca rất thấp, mang theo luyến tiếc cùng đau lòng vô tận. "Lần sau đến lượt ta tìm nàng." Hắn thấp giọng nói, tựa như tuyên thệ, tựa như trấn an nàng.
Mộ Dung Vân Thư buồn buồn lắc đầu, qua hồi lâu, nàng mới đẩy hắn ra cau mày nói: "Chàng còn dám nói có lần sau?"
Sở Trường Ca ngẩn người một chút, vội vàng thành khẩn nói: "Không dám,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521373/quyen-1-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.