Mộ Dung Vân Thư mở mắt ra lần nữa thì đã sang ngày thứ hai.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã tỉnh!” Hốc mắt Lục Nhi hồng hồng, đôi mắt tràn đầy nước.
Mộ Dung Vân Thư ngớ ngẩn nhìn nàng, đột nhiên đứng dậy xuống giường, lảo đảo chạy lên boong tàu.
"Tiểu thư người muốn làm gì......" Lục Nhi vừa đuổi theo vừa hỏi.
Mộ Dung Vân Thư ngơ ngác nhìn thuyền hải tặc đang vắng lặng, qua một hồi lâu, chợt nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía chúng hải tặc còn đang bị trói, nói: “Ném toàn bộ xuống biển”.
"Vâng" Đông Nam Tây Bắc lập tức động thủ.
Chúng hải tặc cả kinh thất sắc, "Xin tha mạng! Việc gì chúng tôi cũng không làm, chuyện đấy không liên quan đến chúng tôi”.
“Chàng từ nơi này rơi xuống biển, đương nhiên có liên quan đến các nguơi!”. Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng nói.
“Không liên quan đến chúng tôi, thật không liên quan đến chúng tôi. Là hắn tự mình nhảy xuống…………….”
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy trong mắt thoáng qua một ánh sáng, híp cặp mắt nhìn về phía độc nhãn hải tặc, nói: "Ta còn nhớ ngày hôm qua ngươi nói, chàng bị nước biển cuốn đi”.
"Đây...... Hắn là bị nước biển cuốn đi, cũng là tự mình nhảy xuống...... Hắn nhảy xuống trước, rồi bị nước biển cuốn đi......"
“Đang êm đẹp, tại sao chàng lại muốn nhảy xuống biển?” Mộ Dung Vân Thư hỏi
"Á...... Cái này......" Độc nhãn hải tặc gãi gãi cái gáy, nói: “Cái này làm sao ta biết được? Hắn muốn tìm cái chết thì cần gì nói cho ta biết nguyên nhân chứ…… Chỉ là từ khi hắn được ta cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521370/quyen-1-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.