"Tiểu thư, không phải chúng ta lạc đường chứ?" Lục Nhi vừa lau mồ hôi vừa nói.
Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn đường núi không thấy cuối ở phía trước, bất đắc dĩ thở dài nói: "Đại khái là vậy."
Vẻ mặt Lục Nhi đau khổ hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mộ Dung Vân Thư lại nhìn phía trước mấy lần, sau đó ở trên một tảng đá lớn ngồi xuống, nói: "Không biết."
"Tiểu thư, người không phải là muốn chờ người tới cứu chứ?" Lục Nhi hỏi.
Mộ Dung Vân Thư liếc nàng một cái, "Trừ cách đó ra còn có biện pháp khác sao?"
"...... Không có." Nếu loanh quanh đi xuống, không chừng sẽ đi chệch sang hướng khác, hay là ở chỗ này chờ đợi cứu viện thì chắc chắn hơn.
Mộ Dung Vân Thư nhấc ống tay áo to lớn, một mặt lau đi cái trán đổ mồ hôi, một mặt quan sát địa hình chung quanh. Địa thế của nơi này cho dù bằng phẳng, chung quanh trừ các tảng đá kích thước hình dạng khác nhau, chính là cây sam cành lá rậm rạp. Trên đất lá rụng rất ít, rất nát, rất ẩm ướt, muốn dùng lá cây sam nhúm lửa cũng không có khả năng.
Mặt trời lặn dần dần về hướng Tây, khí lạnh cũng càng ngày càng nặng. Mộ Dung Vân Thư không nhịn được ôm lấy hai cánh tay để tránh rét.
"Tiểu thư, người nói cô gia sẽ tìm được chúng ta sao?" Lục Nhi cũng cóng đến run lẩy bẩy, ôm hai cánh tay đứng ở bên cạnh Mộ Dung Vân Thư cuộn thành một đoàn.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Đúng." Giọng nói hết sức khẳng định.
"Ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521344/quyen-1-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.