36 ngày, ba mươi sáu ngày trước lúc này, hắn đi.
Mộ Dung Vân Thư nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, cũng không xem đi vào nửa chữ, định gác qua trên bàn, từ trong lòng ngực móc ra một chiếc khăn tay, ngẩn người. Khăn tay là khăn tay rất bình thường, vải lụa màu trắng, góc thêu một đóa hoa mai, thế nhưng đóa hoa mai không giống với hoa mai tầm thường, có bảy cánh hoa. Dĩ nhiên, nếu chỉ là như thế, Mộ Dung Vân Thư cũng sẽ không vào lúc tâm thần không yên cầm nó ra ngoài giải trừ tương tư rồi.
Phía trên khăn tay này, viết một chữ ‘Sở’ rồng bay phượng múa, là bút tích của Sở Trường Ca, viết ngoáy rất tán mạn. Nghĩ đến, hẳn là hắn ở nơi này thì tiện tay viết.
Hôm đó Sở Trường Ca từ trong tay Vương Triều, Trương Dụ đem nàng cứu trở về, ở vùng đồng nội bên ngoài thành lượn mấy vòng, cho đến khi mặt trời lặn phía Tây, mới đưa nàng trở về phủ, mắt thấy nàng bước vào khuê phòng, mới lạnh nhạt nói: "Ta phải đi."
Một khắc kia, bầu trời ầm ầm ngã xuống, Mộ Dung Vân Thư nghĩ, loại cảm giác đó, cả đời này nàng cũng sẽ không quên.
Không phải sanh ly tử biệt, so với sanh ly tử biệt còn thống khổ hơn, chỉ vì, người chết có thể để ở trong lòng, không chút kiêng kỵ thương tiếc, mà người sống, một khi rời đi, liền không hẹn gặp nhau, tương tư không dứt.
Biết rất rõ ràng hắn đang ở nơi đó, rõ ràng nhớ đến mức sắp nổi điên, cũng không dám nhìn, không dám nhớ, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521313/quyen-1-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.