Đúng như Mộ Dung Vân Thư đoán, thông qua cầu đá từ Tuyệt Mệnh sơn đi đến phía sau núi Bất Tử sơn, chờ đợi bọn họ là khảo nghiệm to lớn hơn-- đó chính là binh lính Lê tộc-- nàng càng nghĩ họ hợp với danh xưng là người chưa khai hóa, gọi tắt là ‘dã nhân’. Bởi vì mỗi người bọn họ đều không mặc y phục, trên mặt dùng phấn vẻ mặt quỷ trắng đỏ, đỉnh đầu đội nón cỏ, chân mang giày cỏ, bên hông đeo một cái vòng cỏ từ phần eo xuống đầu gối che kín bộ vị, trừ những thứ đó ra, trên người không có vật trang sức dư thừa nào.
Thật ra thì tinh tế nghiên cứu, gọi bọn hắn là người chưa khai hóa là rất không công bình, dù sao, bọn họ còn hiểu được che kín nửa người dưới, nhiều lắm chỉ nói là lộ nửa người.
"Các ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào cấm địa Lê tộc ta!"
Người đội nón cỏ có giắt cọng lông vũ màu xám hỏi.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, rất tốt, ngôn ngữ một dạng, khai thông không có chướng ngại rồi. Sở Trường Ca lại khóa chặt chân mày, cầm trên tay một chiết phiến không biết từ nơi nào lấy được, như có như không khẽ phe phẩy một cái.
Người nọ thấy Mộ Dung Vân Thư không chỉ không sợ hãi, lại còn cười đến bình thản ung dung, lập tức biến sắc mặt giận dữ hét: "Đang hỏi ngươi! Ngươi cười cái gì......" Lời còn chưa dứt, đã nghe ‘chát’ một tiếng, trên mặt người đội nón có giắt lông chim nhất thời xuất hiện một vết đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521293/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.