Màn đêm buông xuống, cuồng phong ào ào thổi vào cánh cửa sổ không được vững chắc lắm cót két lung lay, như thể muốn phá cửa sổ mà chui vào. Mộ Dung Vân Thư mơ hồ có thể cảm nhận được sàn nhà bằng gỗ bách dưới chân đang run động, không cần nhắm mắt lại nàng cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh một gian phòng ở đỉnh vách núi hoang vắng đang lung lay sắp đổ, thực làm cho trong lòng người ta run sợ.
Mở ra cửa sổ, gió lạnh lẽo đập vào mặt, Mộ Dung Vân Thư không khỏi rùng mình, trời đã gần đến tháng năm, trên núi vẫn lạnh lẽo như vậy. Dưới chân sương khói lượn lờ, trên đầu ánh trăng đang treo cao cao, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thư sướng đằng vân giá vũ, nói không nên lời.
Mộ Dung Vân Thư bị loại cảm giác thư sướng thình lình đến này làm cả kinh ngẩn ra một lúc, sau đó nhếch miệng không tiếng động cười rộ lên, không biết từ nơi này nhảy xuống có thể càng vui sướng hay không...
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bay tới một mùi hương thoang thoảng, không kịp bắt lấy nó liền theo gió biến mất, tiếp theo truyền đến thanh âm then cửa hoạt động. Mộ Dung Vân Thư nghe tiếng run rẩy hàng mi, một chút vui mừng nhàn nhạt từ mi tâm chuyển ra ngoài.
"Chi --" Cửa bị đẩy ra.
"Lệnh tôn không dạy qua các hạ lễ tiết cơ bản nhất phải gõ cửa trước khi vào cửa sao?" Cùng với thanh âm không mặn không nhạt, Mộ Dung Vân Thư chậm rãi xoay người, một đôi mắt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521265/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.