Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Cố Thanh Ảnh đã từng hỏi ta, nếu ta cướp được một vật từ tay Dực Vương, ta sẽ muốn gì?
Ta dừng lại cây bút trong tay, nói: “Tất nhiên là cả đời làm vua.”
Cố Thanh Ảnh lắc đầu: “Không được, không được. Huynh vốn không thú vị rồi, nếu như vẫn ở trên ngôi vị cao cao tại thượng kia, chôn vùi trong triều chính, lúc đó nhân sinh quả thật rất đau khổ đó.”
Lời của hắn, từ trước đến giờ không hề có ý nghĩa gì. Ta không để ý đến hắn, tiếp tục phê duyệt sổ sách.
Báo thù, đoạt lại thượng vị, là tâm nguyện từ trước đến nay của ta. Phần chấp niệm này, vốn đã là cơn ác mộng từ năm ta tám tuổi.
Cho dù, trong trí nhớ dung mạo của phụ thân cùng mẫu thân đã sớm mơ hồ không rõ.
Nhưng phần chấp niệm này, sẽ không bao giờ giảm bớt.
Mặc dù người nọ đã sớm qua đời, nhưng phụ trái tử thường (*nợ của cha, con bồi thường),cho tới bây giờ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Huống chi xem tình báo những năm gần đây, Hách Liên Vân Lam cũng không phải là một quân vương khoan dung.
Ta không giết hắn, thì chỉ có thể bị hắn giết.
Thế giới này chính là như thế, không phải đen, thì sẽ là trắng, cũng không có tồn tại cái không gian ở giữa gọi là màu xám kia.
Cho nên, dù ta có né tránh, cũng chạy không thoát được việc bị uy hiếp này.
Ta không thể chết được, cũng không muốn chết. Ta muốn bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-duong-gia/1412750/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.