Edit: Tiểu Chi *Bưu hãn: quá mức mạnh mẽ, vượt khỏi sức tưởng tượng của người thường. Ánh mắt của mọi người đồng loạt bắn lại đây. Bắc Đường Tẫn giữ chặt Thất Nhàn, cảnh giác, càng thêm nghi hoặc, nàng muốn làm gì? “Điện hạ, không phải ngài nói cho ta biết sao?” Thất Nhàn mở to hai mắt, vô tội nhìn Bắc Đường Tẫn. Châm ngòi ly gián, giá họa cho người khác, nàng đã vượt lên một cấp bậc mới. Bắc Đường Tẫn phát điên, tay giữ nàng siết chặt thêm: “Đừng có nói lung tung.” Thất Nhàn “suy yếu” nói: “Đau”, kì quái hỏi: “Điện hạ, không phải ngài nói với ta đại quân mà Vương Tướng quân điều đến sẽ hoãn một ngày sao?” Cả sảnh đường lần nữa kinh hãi. Nguyên lai Bắc Hãn Thái tử và Vương Tướng quân ở cùng một phe a. Sắc mặt Long Hành Phong thoáng chốc đã tái nhợt. Hắn chỉ nghe thấy, cái kia, Bắc Đường Tẫn thế mà đứng sau đâm mình một đao. Trong lòng nổi lên oán độc với Bắc Đường Tẫn. Bắc Đường Tẫn lại tỉnh táo, hắn không thể nào nói loại chuyện này với nàng, vì sao Thất Nhàn lại nói những lời kia? Hơn nữa, theo cách nói lúc nãy của Nữ Đế, việc này hẳn đã được chuẩn bị tốt. Não chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện một ý niệm trong đầu. Bắc Đường Tẫn hoài nghi đánh giá Thất Nhàn, chẳng lẽ là nàng phá rối sao? “Thái tử điện hạ, sự giúp đỡ của ngài là đại ân đối với bổn vương.” Phượng Lai nhìn Bắc Đường Tẫn. Nàng biết Long Hành Phong đã động chủ ý lên đại quân, sáng sớm đã ra lệnh với thủy binh, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Không nghĩ tới Thất Nhàn đã ra tay trước, Phượng Lai tất nhiên không tin Bắc Đường Tẫn lại tốt bụng đến vậy. Tuy rằng không biết Thất Nhàn vì sao lại khẳng định chắc ăn rằng hôm nay đại quân sẽ không vào thành. Nhưng ắt hẳn là nàng ấy đã động tay động chân gì rồi. Bắc Đường Tẫn vốn là người thông minh, hiện tại, thế cục của Nam Vũ, nhìn như thế lực của Vương Tướng quân chiếm ưu thế, nhưng sự thật là Nữ Đế lại đang chiếm tiên cơ. Huống hồ, thế lực của Vương Tướng quân, nước xa không cứu được lửa gần. Hôm nay, Vương Tướng quân không chiếm được chút tiện nghi nào cả. Lập tức biểu lộ lập trường: “Có thể tương trợ bệ hạ là vinh hạnh của bổn vương.” Long Hành Phong nhất thời nổi lửa, hóa ra là hắn bị Bắc Đường Tẫn đùa giỡn sao? “Long Hành Phong, đến Bắc Đường Thái tử còn nói thế, sợ là hôm nay mấy vạn tinh binh kia chẳng thế tới cứu trợ ngươi được đâu. Ngươi còn muốn như thế nào?” Phượng Lai nói, trong châm chọc lộ ra mười phần uy nghiêm: “Long Hành Phong, chỉ bằng một câu lúc nãy của ngươi, quả nhân đã có thể lăng trì ngươi vì cái tội cả gan phạm thượng.” Long Hành Phong không nói lời nào. Phượng Lai chuyển hướng chúng thần: “Quả nhân tin tưởng các vị ái khanh ắt hẳn là nhất thời bị Long Hành Phong mê hoặc, nếu các vị cải tà quy chính, quả nhân cam kết sẽ bỏ qua hết thảy chuyện cũ.” Mọi người hoảng sợ quỳ phục: “Bệ hạ thánh minh, bọn thần thật sự không biết Vương Tướng quân…. Không, là Long Hành Phong lại có dã tâm như vậy!” Giậu đổ bìm leo! Tất nhiên phải tự giữ mạng mình. “Các ngươi….” Long Hành Phong lửa giận công tâm, giơ chân đá văng cựu thần bên cạnh. “Long Hành Phong, trước mặt bệ hạ, sao ngươi dám làm càn như thế?” Có người đứng dây khiển trách. “Bệ hạ? Chỉ có bổn vương mới có tư cách làm quốc vương Nam Vũ!” Ánh mắt Long Hành Phong càng thêm âm trầm, thả người, nhưng lại nhảy lên đài cao, nhanh chóng bay về hướng Phượng Lai. Chợt thấy bên cạnh, “Hách Liên Vân Lẫm” một thân kỳ lân bào, ngăn trở Long Hành Phong tập kích. Phía dưới, mọi người kinh sợ. “Hộ giá!” Không biết là ai hô lên. Lập tức, đội hộ vệ vọt vào —– lại là nhân mã hai phái. “Xoạt xoạt xoạt ” Một đám rút đao kiếm ra. Cấm vệ của Nữ đế cùng thân vệ* của Vương Tướng quân, giương cung bạt kiếm với nhau. (*hộ vệ hộ thân) Đại điện nháy mắt loạn thành một đoàn. Một buổi hôn lễ vui vẻ, nháy mắt lại biến thành chiến trường, không khí lập tức trở nên khẩn trương. “Bạch Bạch….” Đang hết sức căng thẳng, cư nhiên truyền đến tiếng kêu non nớt của tiểu oa nhi. Nội tâm Thất Nhàn nhảy dựng, lúc này, tiểu tử kia sao lại chạy đến đây ? Tại sao không có người trông chừng hắn? Đảo mắt, nhìn thấy Tiểu Ái Nhàn lẫm chẫm từng bước, đi ra từ trong màn che, chớp chớp mắt, kì quái nhìn đám người trên điện. Bạch Bạch đâu? Thất Nhàn không để ý đến thân thể “suy nhược” của mình, chạy nhanh về phía trước, sắp ôm tiểu tử kia. Phía trên, Long Hành Phong đang dây dưa với “Hách Liên Vân Lẫm”, liếc thấy một màn này, tâm sinh một kế. Ra tay càng thêm tàn nhẫn, liên tục tập kích người đối diện. “Hách Liên Vân Lẫm” vội vàng ngăn cản. Thân hình Long Hành Phong chợt chuyển hướng, bay về hướng Thất Nhàn. Thất Nhàn đang đặt hết tâm tư lên tiểu tử trước mắt, không kịp phản ứng. Chỉ trong chốc lát, một cây chùy thủ dĩ nhiên đã đặt lên gáy nàng. Bắc Đường Tẫn kinh hãi trong lòng, cuối cùng vẫn ra tay chậm một bước, trơ mắt nhìn Thất Nhàn rơi vào tay Long Hành Phong. Tình hình đột nhiên biến đổi, trong điện tĩnh lặng. Thân vệ của Long Hành Phong vội vàng chạy lên, sắp xếp bảo vệ hắn. “Long Hành Phong, ngươi làm cái gì?” Phượng Lai nhếch mi. “Chỉ muốn Chiêu quốc phu nhân Thiên Diễm bồi bổn vương một chuyến.” Long Hành Phong hừ lạnh. Tay trái lướt trên mặt nạ của Thất Nhàn, để lộ một khuôn mặt khác. Hắn tất nhiên có tính toán, hôm nay hắn không phải bại dưới tay Nữ đế, mà là dưới tay Bắc Đường Tẫn. Nhưng không có nghĩa là hắn cứ vậy mà bại. Chỉ cần hắn vượt qua kiếp này, chỉ cần hắn thoát khỏi cung điện này, vậy hắn sẽ ngóc đầu trở lại. Tinh binh của hắn đang chầu chực ngoài thành, đám quan viên hắn đã bố trí nhiều năm dĩ nhiên đã hình thành nên một mạng lưới khổng lồ, hết thảy trong hết thảy, đều chuẩn bị àn đoạt đại quyền của hắn. Chỉ thêm chút nữa thôi, hắn sao có thể bại trận tại đây? Nữ tử này là khách quý từ Thiên Diễm, Phượng Lai sẽ giữ lại mạng nàng. Mà theo quan sát của hắn, Bắc Đường Tẫn lại hết sức để ý nữ tử này. Giết nữ tử này, đủ để trút xuống oán giận trong lòng đối với Bắc Đường Tẫn. “Vương Tướng quân, ngài lại bắt giam ta làm chi?” Thất Nhàn bất đắc dĩ cười: “Huống hồ ta không có hứng thú bồi ngươi đi chuyến này.” Mắt lại quét xuống Tiểu Ái Nhàn dưới chân mình. Tiểu tử này, chỉ giương mắt nhìn mẫu thân mình, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ nghiêm túc. Tay của Long Hành Phong vẫn chặt như cũ, âm độc nói: “Chớ nói lời vô nghĩa.” Kề đao lại gần mạch máu. “Ôi ôi…” Thất Nhàn thở dài: “Vương Tướng quân, ngài cầm chắc chùy thủ một chút.” Bắc Đường Tẫn nghiêm mặt, đang định tiến lên, lại thấy hộ vệ mình phái đến bên người Thất Nhàn lại đi trước hắn một bước. Trên người hộ vệ kia thế nhưng lại tán ra một cổ sát khí câu hồn gọi phách, lạnh đến cực điểm, ngay cả hắn cũng không nhịn được run lên. Bên hắn khi nào thì lại có người lợi hại như vậy? Bắc Đường Tẫn ngạc nhiên nhìn bóng dáng của hộ vệ kia. “Buông nàng kia!” Người nọ bình thản nói, giọng như ra lệnh không cho phép phản kháng. “Hách Liên Vân Lẫm” trên đài đột nhiên mở to hai mắt, nhìn thẳng vào hắn ta. “Ngươi là ai?” Long Hành Phong cảnh giác nhìn hắn. Trên thân nam nhân này, lại có sát khí mãnh liệt như vậy. Sao có thể là hộ vệ bình thường? “Buông nàng ra!” “Người nào đó” vẫn như cũ chỉ nói một câu. Như trước bước từng bước về phía trước. “Đứng lại!” Long Hành Phong quát: “Nếu không, cẩn thận mệnh của nàng ta.” Mặc kệ hắn ta là ai, sao lại đến đây, tay mình đang nắm bùa bảo hộ, hắn hẳn không dám làm bừa. “Người nào đó” dừng bước, trong mắt một mảnh băng hàn. “Long Hành Phong, nếu bây giờ ngươi đưa tay chịu trói, còn có thể sống qua hôm nay. Nếu ngươi dám làm tổn thương nàng ta nửa cọng tóc, bổn vương cam đoan, hôm nay ngươi sẽ phơi xác giữa đại điện này.” Trên đài cao, “Hách Liên Vân Lẫm” nói, mang theo ý xem cuộc vui pha lẫn trêu tức. Vương Tướng quân này, cũng quá coi thường người một nhà Thất Nhàn a. Thực muốn nhìn xem kế tiếp Bắc Đường Thái tử, còn có ai phải sụp đổ dưới tay người nhà nàng. Ánh mắt Long Hành Long hiện lên vẻ âm lãnh, trên tay hắn đang giữ người, còn có ai dám làm bậy? Mũi hừ lạnh, khinh thường như cũ: “Vậy bổn vương thật muốn nhìn ngươi làm ta phơi xác kiểu….A….” Nói chưa hết câu, hô một tiếng kêu đau. Một cổ đau nhức truyền đến từ chân lên. Long Hành Phong không thể tin cúi đầu, chỉ thấy một tiểu oa oa chưa dứt sữa đã rút ra chùy thủ mà mình cột trong giày, đâm vào chân mình. Máu nhuộm giày đen. Đứa bé kia buông chùy thủ ra, ngẩng đầu nhìn hắn, cười sáng lạn. Một tiếng hô to của Long Hành Phong tất nhiên đưa tới sự chú ý của mọi người. Cũng khiến mọi người trên đại điện chấn kinh. Vương Tướng quân chiến công hiển hách, vượt qua bao nhiêu thử thách cư nhiên bị một tiểu oa oa ám sát! Bắc Đường Tẫn không tự giác run run cả người. Tỉnh lại, đứa nhỏ này đối với hắn vẫn là hạ thủ lưu tình? Trên đài cao, “Hách Liên Vân Lẫm” giật mình sửng sốt một chút, đột nhiên không thể chặn lại nụ cười. Một cái tay không để ý hình tượng mà khoác lên trên vai Nữ Đế:” Vương Tướng quân, bổn vương đã nhắc nhở ngươi…. ối” Phượng Lai tung chưởng tránh khỏi móng vuốt chó, cố gắng duy trì thiên uy trên mặt. Nhưng đứa nhỏ kia, cũng quá bưu hãn đi! Long Hành Phong giật giật mắt. May mắn, chỉ là một đứa nhỏ, không có bao nhiêu khí lực, đâm một đao kia, cũng chỉ gây thương tổn đến thịt, chưa chạm gân cốt. Nhấc chân, định đá văng Tiểu Ái Nhàn. Đôi con ngươi của Thất Nhàn ánh lên ánh sáng sắc lạnh. “Người nào đó” phát ra sát khí càng thêm mãnh liệt. Có thể để người khác làm con mình bị thương? Khi Long Hành Phong chuyển người, chùy thủ thoáng rời khỏi cổ Thất Nhàn trong nháy mắt, hai người như đã thương lượng, đồng loạt động. Thất Nhàn ngửa đầu dùng sức đập về phía sau, chen chân, ngăn lại chân của Long Hành Phong. Long Hành Phong không kịp phản ứng, trong lòng nổi lên kinh ngạc. Trong nháy mắt hắn ngây người, “người nào đó” như một cơn gió, xuyên qua đám hộ vệ, chế trụ cái tay cầm chùy thủ của hắn, bẻ quặp ra phía sau. Chỉ nghe “lạch cạh” một tiếng, năm ngón tay của Long Hành Phong liền mở ra. Thất Nhàn vươn tay bắt lấy chủy thủ đang rơi xuống, ngồi xuống một cái, hung hăng đâm vào một chân khác của Long Hành Phong, đâm qua gân xuyên qua xương, xuyên qua toàn bộ bàn chân. “A—-” Tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang vọng cả đại điện. Hết thảy chuyện này đều kết thúc trong vài giây. Mọi người trong điện thậm chí còn không kịp thấy chuyện gì đã xảy ra. Bắc Đường Tẫn lại hoàn toàn hiểu rõ, hóa ra Thất Nhàn chưa bao giờ bị trói buộc! Một màn kịch, một đứa con trời, lại chôn mệnh dưới tay một nhà này. Thân vệ Vương phủ nhất thời khua đao, bắt đầu chém giết. Đều là một đám người không thiết sống, lúc này chỉ một lòng mong cứu chủ tử nhà mình. Phượng Lai quát: “Ngăn bọn họ lại!” Cung vệ cũng bắt đầu động. Đao kiếm va chạm, hoa lửa bắt ra bốn phía. Trên đại điện, một đoàn hỗn chiến. Các đại thần, đám lễ quan sợ đến mức tè ra quần, tách ra bốn phía giữ mình. Trong hỗn loạn, chỉ nghe “bùm” một tiếng, trong điện đột nhiên xuất hiện một màn khói lượn lờ. “Người nào đó” ôm Tiểu Ái Nhàn, lôi kéo Thất Nhàn, lui trở ra. Khói tan, Long Hành Phong được bọn hộ vệ hộ giá cư nhiên không thấy đâu cả. Mọi người mờ mịt, chỉ mình Bắc Đường Tẫn nhếch miệng cười giảo hoạt. “Phong bế tất cả cửa thành!” Trong mắt Phượng Lai hiện lên màn sương nồng đậm, ra lệnh. Trong đại điện lại bắt đầu khẩn trương chuyển động. Bắc Đường Tẫn giương mắt tìm Thất Nhàn, chỉ thấy “người nào đó” nắm tay Thất Nhàn bước ra đại điện tràn ngập khói thuốc súng. Đại điện vì Vương Tướng quân Nam Vũ quốc Long Hành Phong phản loạn mà lâm vào tình huống rối ren. Ngược lại một nhà lại nhàn nhã rời đi, cực kỳ không hòa hợp với cảnh tưởng này. Vân Lẫm ngồi trước cửa sổ, vừa nhấm trà, vừa đọc sách. “Lão gia, chàng không cần giúp Phượng Lai sao?” Thất Nhàn đùa với Tiểu Ái Nhàn trong ngực mình, ngẩng đầu, hỏi một câu. Vân Lẫm không ngẩng đầu: “Không cần.” Thất Nhàn bĩu môi: “Chàng là Vương phu đó, sao lại không cần chứ?” Vươn tay đoạt lấy điểm tâm trong tay con trai, khiến nó ngẩng đầu, trợn mắt, trừng. Cơ mặt Vân Lẫm cơ hồ dùng sức mà giật giật, mỗ nữ nhân lại bắt đầu phát ra dấm chua: “Vương phu không phải ta.” Thất Nhàn nhai điểm tâm, vừa nghe lời này, làm như nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi. “Vương phu” vừa mới bên cạnh Phượng Lai là người nào?” Đang nói, bên ngoài xông đến một người bùng nổ lửa giận, há mồm la to: “Hách Liên Vân Lẫm, ngươi thật quá không trượng nghĩa! Có người hãm hại ta như vậy sao?” Vân Lẫm nhíu nhíu mi, vờ như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách của hắn. Thất Nhàn quay đầu lại, đối diện với Cố Thanh Ảnh ở ngoài cửa. Trong lúc nhất thời, Thất Nhàn cũng bùng nổ lửa giận. Lúc trước ở Di Hoa viên, không phải là Cố Thanh Ảnh dẫn tiểu tử nhà mình đi sao? Sao đứa nhỏ nhà nàng lại xuất hiện ở đại điện. Không biết để tiểu hài tử đi đến những nơi đó, cực kỳ nguy hiểm sao? “Trữ vương gia!” Thất Nhàn cao giọng, quát một tiếng. Lập tức trấn trụ Cố Thanh Ảnh, hắn lúng ta lúng túng hỏi: “Làm sao vậy, tẩu tử?” “Ta muốn hỏi một chút, Tiểu Ái Nhàn nhà ta vì sao lại xuất hiện trên đại điện?” Thất Nhàn hít một hơi thật sâu, đè nén giọng xuống, nhưng vẫn như trước mang theo mười phần đe dọa. Trong lòng Cố Thanh Ảnh lập tức kêu khổ, tính của tiểu tử nhà nàng, nàng làm mẹ cũng không phải không biết. Lúc ấy không phải đang đi trên đường, còn thoát khỏi hai lão già kia mà chạy đến bên nàng ấy sao. Hiện tại họ đi rồi, càng không có ai quản thúc được nó. Bày ra khuôn mặt khốn khổ: “Tẩu tử, không liên quan đến ta a. Đám người Hải Đường bị phái ra ngoài, hai lão già kia lại không biết đã trốn đi chỗ nào ăn vụng. Vợ chồng hai người lại…. Ta cũng vội ai, cho nên phó thác tiểu tử kia cho cung nhân quản, không nghĩ tới….Không nghĩ tới tiểu tử kia lại chạy tới đó.” “Ngươi vội?” Thất Nhàn tức giận nói: “Ngươi vội cái gì? Vừa nãy cũng không nhìn thấy ngươi trên đại điện.” “Ai nói không nhìn thấy?” Cố Thanh Ảnh hú lên đầy quái dị: “Ta đây từ đầu tới cuối đều ở đó!” Thất Nhàn đột nhiên lóe lên một ý, khóe miệng nhếch lên: “Vị “Vương phu” kia không phải là ngươi đấy chứ?” Nói đến đây, Cố Thanh Ảnh mới nhớ đến mục đích đến đây, phun hết mật xanh mật vàng* với Thất Nhàn: “Tẩu tử, ngươi thấy ta có huynh đệ như Vân Lẫm có phải là bất hạnh của ta hay không? Làm sao lại có người cách hôn lễ một khắc lại bảo ta thế hắn? Giả kết hôn, ôi chao, cũng không phải bảo hắn cưới Xấu Phượng kia thật, hắn còn chạy cái quái gì?” Nói xong thở một hơi: “Hại ta tìm hắn không được đành làm theo lời hắn. Cái kia, khi ta đi tìm hắn, ta mới đụng phải đám người tẩu tử.” (*tố khổ) Vân Lẫm vẫn bất động như cũ, tiếp tục đọc sách. Thất Nhàn thế mà lại nở ra nụ cười, trong lòng ngọt ngào. Nàng tất nhiên hiểu được tâm tư của Vân Lẫm, ắt là hắn sợ nàng bỏ hắn mà đi, thế nên dù kết hôn giả cũng bắt người thay thế. “Tẩu tử, người thấy Vân Lẫm có quá phận hay không?” Cố Thanh Ảnh căm giận bất bình, lại hỏi. “Không có a.” Thất Nhàn đánh giá Cố Thanh Ảnh từ trên xuống dười: “Ta cảm thấy ngươi càng thích hợp làm Vương phu Nam Vũ hơn Vân Lẫm. Nhìn xem, khí độ của ngươi khi ở trên đại điện, khí thế kia, chậc chậc, không làm Vương phu thì thật đáng tiếc…” “Ta cùng Xấu Phượng?” Cố Thanh Ảnh trợn mắt: “Đùa cái gì vậy?” Trên mặt hoàn toàn không được tự nhiên. Lại nhìn Thất Nhàn đang nhìn hắn một cách đầy hứng thú, vội vàng giả ho vài tiếng, đảo mắt: “Ta đi xem thử Xấu Phượng còn cần hỗ trợ gì không.” Chạy như trốn. “Cưng ơi, xem ra hai người bọn họ sắp diễn giả làm thật.” Thất Nhàn quay đầu lại cười nói. “Ừ.” Mỗ nam nhân khô khan đáp lại một tiếng. Trong lòng lại vì hai tiếng “cưng ơi” của Thất Nhàn mà âm thầm vui vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]