Chương trước
Chương sau
Edit: Chung Lys Beta: Tiểu Chi
Bắc Đường Tẫn trong lòng tức giận giống như núi lửa không ngừng phun trào: “Ngươi. . . . . .” Há mồm sẽ phải phát tác. Nhưng lài bị một loạt người vây kín ở giữa.
“Thái tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngài làm sao thành cái bộ dáng này?” Nhị Tuyệt ngạc nhiên, cực kỳ khó hiểu.
“A! Thì ra là đây là thái tử điện hạ! Làm sao như vậy được. . . . . . Éc. . . . . .” Hải Đường tựa hồ đang suy nghĩ, tìm từ cho thỏa đáng.
“Mất lịch sự ! Thật là mất lịch sự!” Lâm Duẫn Chi vừa rung đùi đắc ý, vừa phê phán
“Điện hạ, nô tỳ mang ngài đi rửa mặt.” Nữ quan Nhược Thủy làm theo phận sự.
Trong nháy mắt, giống như trên đỉnh đầu bay qua vô số quạ đen, mấy người líu ríu không ngừng.
Thất Nhàn cong cong khóe miệng, nghĩ đến mấy người này hẳn là núp ở chỗ nào xem kịch vui đến tận bây giờ. Nếu không, làm sao lao ra được kịp thời như vậy?
Xem khóe miệng mọi người đều mơ hồ hiện lên một nụ cười ranh mãnh, liền biết rõ.
Bắc Đường Tẫn hung hăng trợn mắt nhìn trừng tiểu gia hỏa đang núp trong ngực mẫu thân nó, không ngừng oán hận. Nếu cứ tiếp tục đứng ở chỗ này chỉ tổ rước thêm chế giễu, trước tiên phải mau chóng đi thay xiêm y dơ bẩn này ra cái đã.
Đang lúc Bắc Đường hết sức xuất thần, thì mấy người vây quanh sợ mỗ thái tử bạo phát liền vội vàng rời đi hết.
Hải Đường quay đầu trừng to hai mắt với Thất Nhàn, môi mấp máy mấy chữ.
Thất Nhàn thấy hiểu, hóa ra tiểu cô nương muốn nói:”Cục cưng quá giỏi”.
Tiểu Ái Nhàn dường như cũng nhìn thấy, lập tức cao hứng, không an phận giãy giãy.
Thất Nhàn đánh một cái vào cái mông nhỏ của tiểu tử, trừng nó. Mới vừa rồi tiểu tử này liều mạng, sổ sách còn chưa có tính rõ ràng đâu!
Tiểu Ái Nhàn quay đầu lại, “Ư…ư” chớp chớp đôi hàng mi dài, không biết tại sao mẫu thân đại nhân nhà mình lại đột nhiên nổi giận.
Nửa đêm, khi Vân Lẫm vọt đến phòng Thất Nhàn, bên trong phòng đang trình diễn màn mẫu tử đại chiến- trợn mắt trừng nhau.
Trong nháy mắt thấy Tiểu Ái Nhàn, trên trán Vân Lẫm không nhịn được rơi xuống vài vạch đen. Mọi chuyện phát sinh trong hoa viên, sau khi Nhị Tuyệt trở lại đại điện đã lặng lẽ hồi báo cho hắn.
Vốn từ sau khi Bắc Đường Tẫn đi theoThất Nhàn, hắn luôn ngồi không yên. Nhưng khổ nỗi còn phải ứng phó với Long Hành Phong, hắn đành phải nháy mắt ra hiệu mấy người Nhị Tuyệt theo sau Thất Nhàn.
Không lâu sau, đám người Nhị Tuyệt liền mang theo Bắc Đường Tẫn xanh mặt trở về .
Cố Thanh Ảnh còn cười hỏi, vì sao thái tử lại đổi một thân xiêm y mới. Thành công khiến Bắc Đường Tẫn mặt xanh càng thêm xanh.
Lúc ấy hắn ta chỉ nói xuất hiện một đứa bé hành xử hơi lớn mật. Hiện tại vừa thấy tiểu tử đang ngồi trên giường, lập tức hiểu được, đứa bé trong miệng Nhị Tuyệt hẳn là đứa nhỏ nhà mình.
Lúc này, tiểu tử trước mắt ngậm đầy ủy khuất, hai tay cố mở tiểu bào trên người, trong miệng còn cắn một góc, khóe mắt treo một giọt nước mắt, không chút nào chịu thua nhìn chằm chằm Thất Nhàn. Trong miệng còn hàm hàm hồ hồ lầm bầm : “Nương, nương. . . . . . Hư. . . . . . Thí thí. . . . . . Đau. . . . . .”
Thất Nhàn tiếp tục trừng, tiểu tử này, còn học cả cãi ngược? Giáo dục hắn, còn dám nói mẹ của hắn hư? Tiểu tử chơi thật vui vẻ nha, làm sao không nghĩ thử xem mẹ hắn có đủ năng lực chịu đựng hay không?
Tức giận quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Vân Lẫm: “Con của ngươi, cư nhiên đi làm “người bay”. Cho mình là Michael Jordan sao?”
Vân Lẫm nhếch mày. Michael Jordan? Thứ gì vậy? Hoàn toàn không rõ Thất Nhàn đang nói cái gì. Nhưng hối hận cùng lo lắng trong đó, hắn có thể nghe rõ.
Đi ra phía trước, đỡ Thất Nhàn ở bên giường ngồi xuống: “Đừng sợ. Đứa nhỏ này, không phải chơi vui vẻ sao?”
Thất Nhàn liếc hắn một cái: “Lần này may mắn. Còn lần sau đây?” Thử nghĩ lại cảnh lúc ấy, đến bây giờ lòng nàng vẫn còn sợ hãi đây.
“Hắn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. . . . . .” Nói tới đây, Vân Lẫm không nhịn được dừng lại một chút. Đứa nhỏ này cái gì cũng không hiểu sao?
“Mẹ mẹ. . . . . .” Đang suy nghĩ, chỉ nghe phía sau nhẹ nhàng hô một tiếng.
Hai người quay đầu lại, kinh ngạc được phát hiện tiểu tử lại chống hai tay, lung la lung lay dùng hai chân đứng lên.
Hai chân nho nhỏ bước đi, đạp đạp đạp đạp bốn bước, tiểu tử nhảy đến trước mặt Thất Nhàn, cũng là lúc đứng không vững.”Bùm” cái té xuống khiến Thất Nhàn vội vàng đỡ lấy.
Tiểu tử hít một hơi, tiếp tục hướng về mục tiêu đi tới. Bò bò bò, cuối cùng đã tới trên đùi Thất Nhàn .
Giơ lên khuôn mặt nhỏ bé khả ái, khóe mắt có giọt lệ kia còn chưa tản đi, mở miệng: “Mẹ mẹ. . . . . . Nhàn Nhàn sai sai. . . . . . Không giận giận . . . . . .”
Trong mắt vô cùng chân thành, làm bộ dáng bé ngoan. Nắm lây tay phải Thất Nhàn, lại bắt đầu dùng sức cọ cọ lên mặt mình.
Thất Nhàn nhếch nhếch miệng: “Chàng thấy nó là bộ dạng cái gì cũng không hiểu sao?”
Vân Lẫm nhìn nhìn tiểu tử, đúng là, không giống.
Nhìn nhìn tiểu quỷ giả làm hài tử ngoan, Thất Nhàn bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ mẹ không có yêu cầu khác. Biết con thông minh, nhưng con cũng không thể làm loạn, làm mẹ mẹ lo lắng a.”
Cũng không biết tiểu tử có nghe lọt hay không, chỉ thấy nó liên tiếp gật đầu.
Vân Lẫm nhìn nó: “Chỉ có một mình đứa nhỏ sao?” Trong mắt lạnh càng lạnh thêm, mới bao nhiêu thời gian, chẳng lẽ tử lão già kia lại đánh mất tiểu tử này lần nữa?
Đang nói, thình lình nghe cửa sổ “ai nha” một tiếng.
Vợ chồng Vân Lẫm liếc mắt nhìn nhau, cảnh giác. Thất Nhàn ôm chặc lấy tiểu Ái Nhàn.
“Oa oa. . . . . . Oa oa. . . . . .” Mấy tiếng kêu lên. Sau đó, phía sau bình phong lộ ra một mái tóc trắng mềm rủ xuống đầu.
Giương mắt, đối diện ánh mắt đầy oán khí của vợ chồng Thất Nhàn.
“Ha ha. . . . . . Thì ra là các ngươi đều ở đây a!” Người bận rộn pha trò, bị làm cho sợ đến rụt cổ về lại.
“Đứng lại!” Vân Lẫm cúi đầu gọi một tiếng, làm người nọ không dám nhấc chân nữa. Khóe miệng liên tục cười khổ, khổ a khổ, làm sao hết lần này tới lần khác mỗi khi tiểu Ái Nhàn mất tích lại gặp đôi vợ chồng này đây?
“Hi hi” , tiểu Ái Nhàn cười vui vẻ, tựa hồ rất thích xem bộ dạng sợ hãi của sư phụ nhà mình
Người đến, chính là lão ngoan đồng* Tử lão đầu. (*từ chỉ những ông lão già mà tính nết trẻ con)
Tử lão đầu vừa nghe thanh âm đồ đệ nhà mình, con ngươi lập tức sáng lên, ngẩng đầu, cười khúc khích: “Ta biết các ngươi ở chỗ này, mới gọi oa oa tới tìm các ngươi. Ha hả.”
Khóe mắt Thất Nhàn giật giật. Hay cho hắn nói a! Lão đầu này thật cho rằng mình là nhà tiên tri sao?
“Tử sư phụ, ngươi không phải đi Kinh Đô sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hôi sư phụ đâu?”
“Tro lão đầu trông chừng bên ngoài.” Nói tới đây, Tử lão đầu làm như muốn nói hết nỗi khổ trong lòng, trừng mắt nhìn vợ chồng Thất Nhàn một cái, “Tất cả đều là lỗi của hai ngươi. Dọc đường đều truyền tin tức Dực Vương muốn cùng Nam Vũ Nữ Đế đại hôn, làm cho chúng ta vội gần chết. Oa oa còn nhỏ như vậy, làm sao có thể không có cha mẹ? Cho nên, đi được nửa đường, chúng ta liền quay trở lại, trực tiếp chạy đến Nam Vũ. Thừa dịp trong cung chiêu mộ đầu bếp, ta cùng Tro lão đầu mới trà trộn vào.”
Thất Nhàn lập tức tỉnh ngộ , khó trách thời điểm tiểu tử xuất hiện trên tay lại nắm cà rốt cùng cây ớt, tất nhiên là đi theo hai lão đầu vào phòng bếp, lại vụng trộm ra ngoài.
Tử lão đầu lại bắt đầu nổi giận: “Rốt cuộc giữa các ngươi xảy ra chuyện gì? Cho dù thật là vợ chồng không hợp nhau, cũng phải nghĩ cho Tiểu Nhàn a. Các ngươi làm sao nhẫn tâm. . . . . .”
Vân Lẫm nghiến chặt răng, một ngụm cắt đứt: “Con mắt nào của lão thấy vợ chồng chúng ta không hòa hợp?”
Tử lão đầu quay qua qua lại, ngó ngó hai người trước mắt, xác định, hòa thuận, rất hòa thuận a. Đáy lòng buồn bực, tin tức đại hôn kia là cái quái gì chứ?
“Tự các ngươi cẩn thận.” Vân Lẫm nhìn Tử lão đầu một chút: “Nơi này không yên bình.” Trong hoàng cung này, sắp nổi lên tinh phong huyết vũ, hắn nào có tâm tư chiếu cố đến nhiều người như vậy? Hai lão đầu này, lại còn dẫn theo oa oa chạy đến.
“Yên tâm, yên tâm. Sẽ không phá hư đại sự của các ngươi .” Tử lão đầu vội vàng gật đầu. Mặc dù hắn cũng không biết trong hoàng cung Nam Vũ này rốt cuộc sắp nghênh đón biến cố nào đây.
“Nàng phải càng thêm cẩn thận.” Vân Lẫm chuyển hướng Thất Nhàn, “Bắc Đường Tẫn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu hắn liên thủ cùng Long Hành Phong, âm thầm hạ thủ, ta sợ có lòng cũng khó phòng bị.”
“Ta hiểu.” Thất Nhàn gật đầu.
Tiếp tục quay qua Tử lão đầu, vẻ mặt hòa ái dễ gần, “Tử sư phụ, lúc vợ chồng chúng ta Tiểu Nhàn giao cho ngươi, ngươi nói cái gì, ngươi còn nhớ rõ sao? Ngươi nói, ngươi bảo đảm, sau này sẽ không để cho Tiểu Nhàn đi lạc. Nhưng là, ta muốn hỏi chút, tại sao đứa nhỏ này hiện tại xuất hiện ở trong tay ta?”
Trong lòng giận a. Ở thời điểm nàng không biết, có phải tiểu tử nhà nàng đã lạc đường vô số lần hay không?
“Ách. . . . . . Chỉ do ngoài ý muốn. . . . . .” Kêu tiểu tử này ở trong phòng đợi, ai biết được đến lúc hắn cùng Tro lão đầu về nhà, tên tiểu tử này đã không thấy. Chuyện này, hắn có thể có biện pháp gì? Chỉ có thể trách tiểu tử này quá hoạt bát hiếu động a! Nhưng là, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của đôi vợ chồng trước mắt, Tử lão đầu nuốt một ngụm nước bọt, cái gì cũng không dám nói.
Đột nhiên, linh cơ vừa động. Khuôn mặt âm trầm của Thất Nhàn rộ lên nụ cười gian: “Tử sư phụ, về điểm này, ngươi có phải hay không hẳn là bồi thường lại cho ta cái gì?”
“Cái gì?” Tử lão đầu cả người run run, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
“Ngươi làm mất con ta nhiều lần như vậy, hôm nay cần tính toán cho thật tốt.” Từ trên xuống dưới đánh giá Tử lão đầu, làm như đang tìm kiếm những thứ gì.
“Chuyện kia thật không liên quan đến ta a. . . . . .” Hắn thật sự là ủy khuất mà!
“Được?” Vân Lẫm hừ ra một chữ.
Tử lão đầu lập tức biết điều một chút đáp: “Được!” Hai vợ chồng này, thật sự phối hợp rất tốt, hắn cực sợ tính tình của Vân Lẫm a. Chỉ hy vọng nha đầu này đừng ra yêu cầu gì quá khó khăn.
“Dĩ nhiên, nếu như Tử sư phụ ngươi chịu cống hiến vài viên thuốc, những chuyện này ta có thể không truy cứu.” Thất Nhàn hi hi cười.
Tiểu Ái Nhàn không vui, quay đầu lại, đáng thương nhìn mẫu thân nhà mình. Chẳng lẽ mình chỉ đáng giá vài viên thuốc thôi sao?
Tử lão đầu không thể tin há to mồm. Chỉ muốn vài viên thuốc, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?
Lại nghe Thất Nhàn nói: “Tất nhiên, thuốc ta muốn không phải loại thường, phải là giải được có thể nhanh chóng giải các loại độc dược, cùng với thuốc có thể giải huyệt đạo.”
Nàng tất nhiên không sợ Bắc Đường Tẫn, nhưng hai lần bởi vì bị điểm huyệt đạo mà rơi vào tay hắn, tự nhiên muốn nhanh chóng chuẩn bị một chút.
Tử lão đầu lập tức giơ chân, loại thuốc trân quý này, nàng cũng dám muốn!
Lại nói, thuốc giải huyệt kia, hắn mất bao nhiêu năm, nghiên cứu bao nhiêu độc vật, mới luyện chế ra được. Tổng cộng cũng chỉ có mấy viên, hắn mới sẽ không cho tiểu nha đầu này đây.
“Ta. . . . . .” Tử lão đầu đang muốn từ chối.
“Tất nhiên, nếu như Tử sư phụ không chịu bỏ những thứ yêu thích, vậy chúng ta từ từ tính lại từ đầu.” Thất Nhàn cắt đứt, lại là một trận cười khẽ.
Tử lão đầu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt băng hàn của Vân Lẫm.
Lập tức cúi đầu khom lưng, đổi lời, nói đồng ý. Trong nội tâm lại cứ kêu khổ liên tục , không thể làm gì khoác ngoài dâng lên tâm huyết cho “lão đại”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.