Chương trước
Chương sau
Edit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Tuyền
“Dực Vương gia,” Lâm Duẫn Chi đứng dậy, vẻ mặt căm giận bất bình: “Ngài tới đúng lúc. Thích muội của ta có sai lầm gì, lại để cho ngươi đưa ra một tờ hưu thê?”
Tên ngốc này. . . . . . Thất Nhàn vỗ trán, thật là tự dưng đem bản thân đụng vào họng súng Vân Lẫm kia làm gì a….
Quả nhiên, Vân Lẫm đi mấy bước thong thả tới đây, làm như ôn hòa đầy mặt, một chưởng đánh vào trên bả vai của Lâm Duẫn Chi: “Đã lâu không gặp, Lâm công tử.”
Lâm Duẫn Chi bàn chân mất thăng bằng, hẳn là bị đánh ngồi xuống. Sững sờ nhìn Vân Lẫm, trong lòng thì khen hảo công phu. Cả người hắn đều bị đánh đến đau tê dại.
Trong nháy mắt, lại thần sắc run sợ, bây giờ không phải là lúc cảm thán: “Dực Vương gia, ngươi. . . . . .”
Vân Lẫm một câu cắt đứt: “Lâm công tử, rượu ngon trân quý này là được ủ cả trăm năm của vương cung Nam Vũ, cũng không thể bỏ lỡ, tiểu vương trước mời ngươi.” Bưng lên chén rượu nhỏ, liền đưa cho Lâm Duẫn Chi.
Lâm Duẫn Chi phản xạ có điều kiện tính nhận lấy: “Dực Vương gia khách khí.” Trong nháy mắt liền giật mình, hiện tại cũng không phải là lúc uống rượu. Sắc mặt tiếp tục nghiêm túc: “Dực Vương gia, ngươi. . . . . .”
“Lâm công tử, những thứ này đều là món ngon đặc sắc của cung đình Nam Vũ, tới nếm thử!” Vân Lẫm lại giống như tràn đầy nhiệt tình, đẩy tới một bàn đầy món ăn.
Lâm Duẫn Chi thẳng tính như thế nào, lúc này lại bị Vân Lẫm nhiều lần cắt đứt , hiểu được cử động của người này đúng là cố ý.
Lập tức càng thêm tức giận. Phía trước bội tình bạc nghĩa, bây giờ còn có thái độ tùy tiện như vậy. Cho dù Thích muội có thể nhịn, hắn cũng không có thể nhịn.
Vỗ án, một mạch dựng lên.
Khiến cho Thất Nhàn một bên xem diễn một bên thưởng thức thức ăn ngon cũng phải giật mình, vội vàng đỡ lấy bát điểm tâm trước mặt.
Lại nghe Lâm Duẫn Chi tức giận dâng trào nói: “Thích muội, vi huynh lập tức dẫn ngươi rời đi! Lý do này, không hỏi cũng được!”
Gì? Thất Nhàn ngạc nhiên ngẩng đầu, tại sao lại xả đến trên người nàng rồi?
Trong lúc nhất thời, không ai nói chuyện.
Vân Lẫm đáy mắt lành lạnh.
Chỉ nghe “phanh” một tiếng, Hải Đường đứng dậy, ném chén rượu nhỏ xuống: “Hừ.” Hung hăng liếc nhìn Lâm Duẫn Chi một cái, xoay người, tông cửa xông ra.
Lâm Duẫn Chi sửng sốt, nhìn một chút chén rượu nhỏ vỡ trên đất, có chút lúng ta lúng túng: “Nàng sao vậy?”
Thất Nhàn thở dài, tên ngốc này, còn không biết mình chọc cho lật ra bao nhiêu bình dấm chua nữa. Đồng tình nói: “Đại ca, nhanh đuổi theo đi! Nhanh giải thích với Hải Đường!”
Lâm Duẫn Chi trợn to hai mắt, đột nhiên hiểu rõ ra. Nhấc chân, đi đuổi theo Hải Đường. Rồi lại bỗng nhiên dừng bước: “Thích muội, vậy còn muội. . . . . .” Có chút do dự nhìn Vân Lẫm.
“Ta không sao.” Thất Nhàn phất phất tay: “Đại ca, nhanh chóng đuổi theo Hải Đường đi!” Nếu thật không đuổi theo ngươi sẽ mất nương tử đó.
Lâm Duẫn Chi lúc này mới yên tâm đi ra ngoài sảnh, vượt qua bóng lưng xinh đẹp đằng trước kia.
Chỉ trong chốc lát, cả bàn người tất cả đều tản đi, chỉ còn lại có hai người Thất Nhàn cùng Vân Lẫm.
Thất Nhàn ngẩng đầu nhìn Vân Lẫm một cái, bật cười: “Tất cả đều đi, làm sao bây giờ?”
Vân Lẫm đứng dậy, cầm lấy thìa vàng nhỏ, lấy một chén đồ ăn Thất Nhàn thích, đưa tới, thay đổi chén rượu nhỏ trước mặt Thất Nhàn, chỉ phun ra hai chữ: “Ăn cơm.”
Cho nên, một cuộc thịnh yến chiêu đãi sứ giả của Thiên Diễm biến thành bữa ăn chung ấm áp hồi lâu rồi chưa từng có của hai vợ chồng.
Ngày xuân, trời trong nắng ấm.
Nhất là sau khi chắc bụng, ở nơi hoa thơm cỏ biếc của biệt uyển hoàng cung mà đi tản bộ, tâm tình tất nhiên vui vẻ, sảng khoái.
Thất Nhàn chắp tay chậm rãi bước, chợt thấy cách đó không xa bên trong đình bát giác, Phượng Lai một thân áo bào màu vàng, đang tự rót rượu uống một mình, tất cả cung nhân đều đừng cách xa xa đợi ở bên ngoài.
Thất Nhàn cười khẽ, bước nhanh đi lên.
Ngoài đình Bát giác, liền bị cung nhân chặn lại: “Phu nhân, bệ hạ hiện tại không gặp bất luận kẻ nào.”
Thất Nhàn nhìn về phía bóng lưng của Phượng Lai, cao giọng nói: “Bệ hạ, rượu ngon của Nam Vũ quả thật hấp dẫn, tiểu phụ nhân thực tại uống qua liền nghiện, có thể ban thưởng cho tiểu phụ mấy chén nữa hay không?”
Phượng Lai không quay đầu lại, chỉ phất phất tay: “Để cho nàng tới đây đi.”
“Bệ hạ, ngày đại hỉ, một người làm gì mà buồn bực uống rượu?” Thất Nhàn không khách khí, ngồi xuống đối diện với Phượng Lai. Giơ tay, liền lấy ra chén rượu nhỏ trong tay của Phượng Lai, rót ình.
Phượng Lai híp híp mắt, nhìn nàng: “Ngươi thật đúng là không có một chút tự giác mình làm khách nha.”
Thất Nhàn giơ lên chén rượu nhỏ, từ từ nhâm nhi thưởng thức: “Tiểu phụ nhân cùng bệ hạ đã quen thuộc như vậy, còn cần phen khách sáo lễ số kia làm chi?”
Phượng Lai không hề để ý đến nàng nữa, buồn buồn tiếp tục cúi đầu uống rượu.
Thất Nhàn liếc nàng một cái: “Bệ hạ, nếu không tiểu phụ nhân nghe ngài tâm sự một chút nhé.”
Đôi mắt băng mặt lạnh của Phượng Lai, không có phản ứng.
“Hàn huyên cái gì đây?” Thất Nhàn quơ quơ chén rượu nhỏ, lẩm bẩm nói: “Vậy nói một chút chuyện vui vẻ cùng yêu thích của bệ hạ vậy.”
Phượng Lai nhăn nhíu mày, đảo mắt nhìn về phía Thất Nhàn, nữ nhân này quả thật là càn rỡ.
“Bệ hạ đối với đề nghị này của tiểu phụ nhân quả thật là cảm thấy rất hứng thú.” Thất Nhàn mỉm cười.
“Trẫm vô tình.” Phượng Lai phun ra một câu.
“Vô tình lại làm sao đến hận?” Thất Nhàn liếc mắt nhìn Phượng Lai. Thật ra thì trong đáy lòng nàng còn có hảo cảm đối với Phượng Lai. Ngày đó trong tửu lâu Phượng Lai ở thôn trên núi, nghe thấy phen lý luận bình thường kia của Phượng Lai, nàng có thể hiểu được so sánh với lòng người khác, nàng hẳn là linh lung bất phàm. Nếu một nhân vật tuệ căn mười phần như vậy vì quyền lực phân tranh mà cuối cùng biến thành giống Vân Lam, thì thật là đáng tiếc.
Phượng Lai tay cầm chén rượu nhỏ dừng một chút, ngửa đầu, lại đem rượu mạnh uống một hơi cạn sạch, nặng nề để chén rượu nhỏ xuống: “Đúng! Trẫm là hận! Hận Long Hành Phong! Hận ngôi vị hoàng đế này! Hận quyền lợi này!” Lại nhìn về phía Thất Nhàn: “Trẫm hận ngươi cùng Dực Vương gia!”
Thất Nhàn nhíu mày. Hận nàng làm chi?
“Nam Vũ từ trước đến giờ nữ nhân Phượng gia chưởng đế vị, Long gia còn lại là vì bảo vệ nữ đế mà tồn tại. Long gia đời đời trung lương, đến đời này lại càng lấy Long Hành Phong làm người nổi bật. Người nọ thiếu niên được phong làm Vương tướng quân, khi đó cũng là một người nhiệt huyết, là người trẫm từ nhỏ nhất tin tưởng vào. Nhưng mà người nọ bởi vì hoàng quyền này, khiến cho trẫm mất đi lòng tin gây dựng từ nhỏ.”
Vừa nói, Phượng Lai cười như điên: “Buồn cười! Quá buồn cười! Trẫm coi hắn như một người bạn trong cuộc đời này, mà hắn, lại nguyện làm bạn cùng quyền lực. Ha ha!” Bưng lên chén rượu nhỏ, lại uống liền ba chén.
Thất Nhàn nhíu nhíu mày: “Không phải người nào cũng như vậy. Chỉ có thể nói người nam nhân mà ngươi nhận định kia bản thân có vấn đề.”
“Đúng! Ngươi nói rất đúng, không phải người người đều như vậy.” Phượng Lai vỗ cái bàn, thẳng ngoắc ngoắc nhìn thẳng về phía Thất Nhàn: “Cho nên ta càng thêm hận các ngươi. Nếu không phải các ngươi xuất hiện ở trước mặt của ta. Nên để ta làm người vô tình vô dục để sống sót mới đúng.”
Lúc này thần trí đã có chút mơ hồ, không còn là “Trẫm” cao cao tại thượng, nói cũng dần dần nhiều hơn.
Thất Nhàn uống cạn rượu rồi nói: “Ngươi như thế không phải là hận, là hâm mộ, là hướng tới.” Nếu nói đế vương, thường vẫn bị đè nén tình cảm chân thật của mình, cho nên, dù nàng ấy có tài năng cũng không rõ tâm tình của mình sao?
“Hâm mộ?” Phượng Lai cười một tiếng: “Đúng! Là hâm mộ! Cho nên khi đó, ta lệnh cho Nhược Thủy cho Dực Vương gia uống ‘bảy ngày say’ kia, lúc ấy ta thật sự muốn chiếm người nam nhân này ình dùng .”
Thất Nhàn ở trong bụng giật thót, nhưng vẫn bình tĩnh rót đầy rượu ình. Nàng vẫn lấy làm kỳ quái, Phượng Lai vì sao phải dùng biện pháp kịch liệt như vậy mang Vân Lẫm đi. Nếu nói là muốn cùng Vân Lẫm liên thủ đối phó Vương tướng quân, nói thẳng ra là được, nhưng ngày đó nàng ta cũng hành động lén lén lút lút như vậy. Thì ra là trong lòng nàng ta, khoảnh khắc đó, là bóng tối đã chiến thắng lý trí.
“Ta thậm chí gọi tiểu nhị chuẩn bị xong vong tình tán. Chỉ cần để cho Dực Vương gia ăn vào, thì sẽ quên mất hết thảy thâm tình trải qua, cả ngươi, cả con của các ngươi, mà khi hắn tỉnh lại sẽ yêu nữ nhân nhìn thấy đầu tiên.”
Thất Nhàn lại đem rượu uống hết, trong lòng trong nháy mắt căng thẳng . May mắn. . . . . . may mắn. . . . . . Nếu như Phượng Lai dám làm như vậy, như thì hôm nay sẽ là một phen tình cảnh làm lòng người lạnh như thế nào?
“Dực Vương gia kia đối với ngươi si tình như vậy, ta nghĩ, nếu thật để cho hắn uống xong Vong Tình Tán, ta cũng sẽ giống như ngươi, nhận được tình cảm của hắn. Nhưng mà. . . . . . Không biết tại sao, cuối cùng một khắc kia, ta thế nhưng quỷ thần xui khiến dừng tay. Ha ha.” Cầm bầu rượu lên, ngụm lớn uống vào. Tựa hồ bên trong không phải là rượu, mà là trà thôi.
“Cám ơn.” Thất Nhàn để xuống chén rượu nhỏ, bình tĩnh nhìn về phía Phượng Lai. Nếu muốn người đó ở bên cạnh, làm thì cứ làm, như thế nào lại ở bước cuối cùng dừng tay? Rốt cuộc nàng không có nhìn lầm người, Phượng Lai sao có thể là một nữ tử bình thường.
“Ha ha, đại khái so với nhận được người nam nhân kia, ta càng muốn xem kết cục tình cảm của hai người các ngươi như thế nào. Có phải giống như lúc trước hay không, tín nhiệm lẫn nhau, đến chết cũng không đổi.”
“Kết quả?” Thất Nhàn mỉm cười.
“Rất tốt! Ít nhất cho tới bây giờ, rất tốt! Nghe được tin tức đám cưới của hắn cùng với ta, ngươi cũng không nghi ngờ hắn! Mà hắn, cũng không có bởi vì bất kỳ ích lợi nào buông bỏ ngươi.”
Thất Nhàn trong lòng dậy sóng, thì ra Vân Lẫm nói cho nàng trong đó còn bỏ sót một đoạn như vậy. Phượng Lai thật sự là lấy thân phận của nàng là nữ đế Nam Vũ hấp dẫn Vân Lẫm.
Nếu là người bên cạnh, gặp phải chuyện tốt thế này, chắc là sẽ không do dự mà quyết định.
Chỉ tiếc, người nọ là Vân Lẫm.
Phượng Lai nâng lên bầu rượu, lảo đảo đứng lên: “Phu nhân, ta kính ngươi! Kính ngươi có một phu quân tốt, kính sự thâm tình của các ngươi, kính sự tín nhiệm của các ngươi.” Ánh mắt đã mông mông lung lung.
Thất Nhàn cầm bầu rượu lên, cũng đứng dậy: “Tốt! Bệ hạ, liền vì tấm lòng sáng sủa này của ngươi, ta hôm nay liều mình theo quân tử, cùng ngươi say, lại có ngại gì?”
Người này, là đế quân, trong ngày thường lại muốn ở cùng, sao dám tìm người nào đi nói những lời nói này?
Vì nguyên do, lời này là nói từ đáy lòng, nàng cũng là lần đầu nói ra.
Chỗ cao, cho tới bây giờ đều cô quạnh đơn độc.
“Tốt! Hôm nay chúng ta liền không say không về!” Phượng Lai khó được lộ ra nụ cười, đơn thuần xinh đẹp như tiên nữ đạp hoa sen mà đến.
Long Hành Phong a Long Hành Phong, bởi vì ngươi, ta lại hiểu sai lầm tình cảm trên thế giới này. Hiện tại sau năm năm, ta rốt cục tìm ra đáp án mà ta muốn. Như vậy, lần này, đối với ngươi, ta tất sẽ không còn cảm thấy khó xử, hạ thủ lưu tình cái gì nữa.
“Keng!” Bầu rượu bằng bạc đụng vào nhau cạn chén.
Bên trong đình bát giác, hai nàng, một quần áo vàng chói mắt, một áo tơ trắng lốm đốm, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều tao nhã. Moi tim mở phổi, rượu gặp tri kỷ, rất sướng khoái.
Nhưng mà cung nhân ngoài đình thì hai mặt nhìn nhau, bệ hạ của bọn họ, khi nào thì hào sảng vui vẻ tràn trề như vậy?
Nước vờn quanh ở ngoài đình bát giác nhẹ nhàng gợn, ở dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, phát ra ánh sáng chói mắt, thỉnh thoảng có con ếch “ộp ộp” kêu lên nhảy qua, chim chóc trên cây cũng không cam chịu tịch mịch kêu lên mấy tiếng.
Gió nhẹ ấm áp lướt qua, phiêu tán mùi rượu trong đình.
Uống xong rượi, hai người ngã trái ngã phải gục ở trong đình bát giác.
“Ngươi không được a, một chút như vậy . . . . . Nấc. . . . . . Liền đã say sao? Nấc!” Thất Nhàn nheo lại mắt, như muốn thấy rõ Phượng Lai đằng trước đã biến thành năm đầu.
“Ai nói ta không được?” Phượng Lai thoáng cái liền nhảy bật lên, nhưng lập tức xụi lơ xuống: “Ta còn có thể. . . . . . Có thể nữa uống. . . . . .”
“Dừng! Còn có thể. . . . . . Nấc. . . . . . Mới là lạ.”
. . . . . .
Cảnh này đang rơi vào trong mắt hai người chắp tay đi tới .
“Các nàng đang làm cái gì vậy?” Giọng của Vân Lẫm lạnh như sương.
Cố Thanh Ảnh nhíu nhíu mày: “Thật giống như uống rượu say.”
“Hồ nháo!” Vân Lẫm lắc lắc tay áo: “Nàng tại sao có thể uống nhiều như vậy?”
Nàng? Cố Thanh Ảnh quái dị nhìn hắn. Là chỉ người nào?
Hai người không để ý cung nhân ngăn trở, chạy tới bên trong đình bát giác.
“Cái gì? Vân Lẫm, ta làm sao thấy được chàng thế? Cũng là đến uống rượu cùng Phượng Lai sao?” Thất Nhàn ngẩng đầu nhìn bóng người Vân Lẫm mơ hồ, đầu đã bắt đầu hoảng loạn.
Vân Lẫm ngồi xổm xuống, nâng đầu của nàng lên: “Nàng đi theo uống gì?” Trong lời nói có tia trách giận.
“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” Thất Nhàn mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, mồm miệng không rõ.
“Ngươi. . . . . .” Bên kia, Phượng Lai xem một chút Cố Thanh Ảnh đi tới trước mặt mình, đánh giá một hồi lâu, mới chỉ vào hắn cười nói: “Ngươi. . . . . . Tên ngốc bị bò cưỡi. . . . . .”
Khóe miệng Cố Thanh Ảnh co quắp giật giật, xấu Phượng này thật là say cũng không quên một màn thảm nhất chết tiệt kia.
“Ha ha. . . . . . Ngươi nha, thực là người thú vị mà ta gặp được. . . . . . Chịu đỡ ba đao vì bằng hữu. . . . . . Ngô. . . . . . Mặc dù có lúc ngu đần một chút. . . . . .” Phượng Lai tiếp tục trong lúc thần trí không rõ ràng.
Cố Thanh Ảnh nhíu mày, xấu Phượng này, là đang khen hắn sao?
Quay đầu lại nhìn Vân Lẫm một chút, người nọ đang đỡ Thất Nhàn, chuẩn bị ôm lên đi.
Cố Thanh Ảnh không nhịn được mắt nhảy nhảy lên, người này quang minh chánh đại như vậy mà ôm Thất Nhàn, là sợ người khác không biết hắn cùng với xấu Phượng đang diễn trò sao?
Đột nhiên cảm thấy đạo ánh mắt bất thiện kia, lơ đãng quét qua chỗ tối kia một cái, gật đầu.
Cố Thanh Ảnh cõng Thất Nhàn lên: “Ta đây đưa phu nhân đi về trước.” Giẫm chân tại chỗ liền đi ra ngoài đình.
Ánh mắt Vân Lẫm theo thân ảnh Thất Nhàn đổi góc đi, lúc này mới đem ánh mắt thu trở lại. Xem một chút Phượng Lai bất tỉnh nhân sự gục ở trên ghế, Vân Lẫm chào hỏi mấy cung nhân, hợp lực đem Phượng Lai khiêng đi.
Mà hắn, vẫn như cũ chắp tay ưu nhã đi đằng sau.
Bên trong đình Bát giác, khôi phục bình tĩnh.
Sau bóng râm mờ mờ, một nam tử mặc cẩm bào hướng dương xanh thẫm thiêu chỉ vàng đi ra, trong nháy mắt, hết thảy như ngừng lại.
Lúc Thất Nhàn tỉnh lại, đã là nửa đêm. Mặt trăng đã treo giữa bầu trời.
Thất Nhàn dùng sức vỗ đầu một cái, chỉ cảm thấy nhức đầu gay gắt. Đưa tay, cầm lấy gối áp xuống đầu một cái. Nhắm mắt, sờ, sờ, sờ. Cảm giác kỳ lạ nên dừng lại, gối đầu này sao còn có mắt có lỗ mũi?
Quay đầu, mở mắt. Quả nhiên, là Vân Lẫm đang nằm bên cạnh. Một đôi mắt đen ở trong bóng đêm lòe lòe sáng lên.
“Chàng ở đây làm cái gì?” Liếc hắn một cái, giơ tay tiếp tục tự chụp đầu mình.
Hai tay lập tức bị một bàn tay mềm nhẹ bao lấy, cũng không trả lời câu hỏi: “Uống nhiều như vậy, không đau mới là lạ.” Vừa nói, bàn tay ấn lên huyệt đạo trên đầu Thất Nhàn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Thất Nhàn nhíu mày. Cho nên, hắn là đặc biệt vội tới xoa bóp cho nàng sao.
“Liều mạng uống rượu như thế làm cái gì? Rượu kia mạnh, uống bị say thì làm sao bây giờ?” Nam nhân đang xoa bóp không quên khiển trách một phen.
“Vẫn là do vị hôn thê kia của chàng. . . . . .” Bắt gặp Vân Lẫm trừng mắt liền sửa lại miệng: “Ta xem Phượng Lai là thật muốn say một hồi như vậy, liền đi theo nàng.” Thở dài, “Thật ra thì, nếu như Long Hành Phong kia cùng Phượng Lai đều là ở gia đình bình thường, hiện tại còn cần phiền não này sao.”
“Chuyện của người khác quan tâm làm cái gì?” Vân Lẫm lại giận một tiếng.
“Ai! Tới chỗ nào sẽ tìm được một người như chàng cho Phượng Lai đây. . . . . .” Đột nhiên, trong đầu lóe ra một bóng người. Đảo mắt, sắc mặt có chút quỷ dị: “Lão gia, chàng nói, Ninh vương gia cùng Phượng Lai xứng hay không?”
Vân Lẫm tức giận nhìn nàng một cái: “Quan tâm xứng uyên ương cái gì?”
Bên kia, trong tẩm cung của nữ đế, một người khác trong sự kiện say rượu trong đình bát giác lúc này còn đang ngủ mơ.
Giường ngọc ấm, chăn thêu vàng, chén nhỏ lưu ly, dạ minh châu. Hết sức có tư thế đế vương hoa lệ.
Một bóng đen thong thả đi tới bên giường lớn, trong đôi mắt nâu tia nhu tình tiết lộ đi ra ngoài.
Đưa tay, định nâng lên khuôn mặt của Phượng Lai. Nửa đường thì bỗng dừng lại, rút trở về.
“Phượng Nhi, là ngươi ép ta. . . . . .” Người này làm như cực kỳ bất đắc dĩ, khẽ thở dài. Tinh quang đặt lên nhu sắc, chiếm hết cả con ngươi.
Ánh mắt lại biến về trong trẻo lạnh lùng nhìn người trên giường giống như ánh trăng tối nay, xoay người, kiên định đi ra ngoài.
Khi hắn từ bên trong điện bước ra trong nháy mắt, người trên giường bỗng nhiên mở mắt. Một giọt nước mắt, theo khóe mắt đi ra ngoài.
Long Hành Phong, đây là ta vì ngươi lưu lại một giọt nước mắt cuối cùng. Vì ngươi từng cho ta tình cảm dịu dàng, dù chân tình ngươi từng đưa ra. Từ đó, ta với ngươi, chỉ có một người tồn tại.
Ngoài điện trong tầng tầng lá cây của một gốc cây đại thụ trăm năm, người có mỹ danh Cố Thanh Ảnh đang ngắm cảnh.
Trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ, chống đầu, nhìn Long Hành Phong vẻ mặt tối tăm từ trong trong điện đi ra. Rồi lại liếc nhìn một cái về phía bên trong điện ngăn nắp giống như ban ngày.
Cộng thêm vào ban ngày vị Vương tướng quân này giải thích, lại liên tưởng phản ứng của Vân Lẫm cùng Thất Nhàn.
Rất nhiều chuyện trong lúc này nhất thời liền sáng tỏ.
“Phụt” một tiếng, phun ra cọng cỏ xanh miết trong miệng, tung người, xuyên qua tầng tầng xanh biếc bên trong, liền muốn đi tìm Vân Lẫm.
Xem ra, trong hoàng cung Nam Vũ này, cũng là nguy cơ trùng trùng. Đầy đủ mọi thứ, đều phải một lần nữa xem xét mới được.
“Ninh vương gia hướng ngoại sảng lãng, nghĩa khí ngay thẳng, thông tuệ tuyệt đỉnh. . . . . .” Một bên này, Thất Nhàn còn đang tích cực tham thảo cùng Vân Lẫm, Cố Thanh Ảnh có xứng đôi cùng Phượng Lai hay không. Lúc này, đang thu gom ưu điểm của Cố Thanh Ảnh.
Vân Lẫm nghe, con ngươi càng lúc càng lạnh. Hắn cho tới bây giờ không có nghe Thất Nhàn nói ra ưu điểm của mình đâu. Lần đầu tiên nghe được, lại là thê tử nhà mình đếm ưu điểm nam nhân bên cạnh mình. Trong lòng, lập tức bắt đầu không được tự nhiên. Cho dù nam nhân kia là bằng hữu chi giao tốt của mình cũng không được.
Đứng dậy, ngăn ngừa cái miệng nhỏ còn đang lải nhải kia.
“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” Thất Nhàn trợn mắt, tại sao lại tới?
Nam nhân kia đang gặm được hương thơm ngọt ngào. Chậc chậc, cái miệng nhỏ này vẫn là dùng để ăn tốt lắm, so sánh với từ nơi nào nghe được ưu điểm của nam nhân khác tốt hơn nhiều.
Nhiệt độ bên trong nhà, trong nháy mắt dâng cao.
“Đại tẩu, đại tẩu!” Cũng đang lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cực kỳ nhẹ nhàng: “Vân Lẫm ở nơi này sao?”
Chính là Cố Thanh Ảnh mà Vân Lẫm đang không muốn nhắc đến.
Vân Lẫm không có ở trong điện Vương phu, nghĩ đến, cũng chỉ có thể ở chỗ của Thất Nhàn. Hắn lúc này mới đến tìm.
Chuyện tốt đang làm một nửa, nam nhân kia lúc này vẻ mặt buồn bực nâng lên con ngươi. Tại sao lại là tiểu tử kia? Nam nhân mà nương tử nhà mình thì thầm cả đêm lại xuất hiện, tới cắt đứt chuyện tốt của mình, có thể không buồn bực sao?
Thất Nhàn nhìn nam nhân trước mắt con ngươi oán hận: “Xì” một chút vui vẻ: “Dực Vương gia, có người tìm chàng nha. Chuyện này, sau lại tiếp tục đi.” Một ngày trước, là Hải Đường tới cắt đứt, tối nay, Cố Thanh Ảnh lại tới nữa. Quả thật là ngày ngày không thuận nha.
Mỗ nam nhân muốn cúi đầu, hung hăng mổ trên mặt nữ nhân, đang nhìn có chút hả hê vui sướng khi người gặp họa.
Lúc này mới đứng dậy, mặc quần áo, lắc mình bước ra ngoài.
Ngoài phòng, Cố Thanh Ảnh đang đợi.
Nhìn bóng lưng Vân Lẫm đằng trước so sánh với ngày thường càng thêm lạnh, Cố Thanh Ảnh hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ của Vân Lẫm.
Trong một gian phòng khác Hải Đường dùng sức đấm trên giường, cười lệch cả miệng, Ninh vương gia đáng thương, sợ là lúc này đã bị ca ca đông thành băng khối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.