Chương trước
Chương sau
Edit: Hà Linh Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Aaaaaaa” Tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp cửa cung.
Chỉ trong nháy mắt, đám côn trùng đã bò khắp người thị vệ kia. Đang lúc mọi người ngạc nhiên thì người nọ như bị ngâm nước, lập tức héo khô, ngã xuống ầm một tiếng.
“A! Trùng ăn thịt người!” Cung vệ phía sau nhảy dựng lên, sao còn có tâm tư canh cửa thành, nhanh chân nhảy lên phía thị vệ bên kia.
Côn trùng đen nhảy khỏi cửa, tạo thành một đồng khổng lồ đánh về phía Thất Nhàn và đội thị vệ đang đấu đá.
“Cái quỷ gì thế này?” Cố Thanh Ảnh kêu lên, “Chúng ta mau rời khỏi nơi này!”
Hắn nhấc chân định đi vào trong thành.
“Chờ một chút.” Thất Nhàn cản lại, “Các người nhìn xem.”
Mọi người nhìn lại thấy côn trùng cách xa bọn họ ba thước, rồi lại nhanh chóng tụ lại đi vào bên trong.
Tình thế trở nên quái dị.
Đội thị vệ bên kia lập tức lâm vào tình trạng thất kinh, chạy trôn tứ phía.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Mấy người Thất Nhàn không khỏi nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu gì.
Thình lình nghe ngoài cửa một giọng nói quen thuộc hô lên: “Mau ra đây!”
Thất Nhàn quay đầu lại liếc mắt nhìn, quái trùng đại loạn hoàng cung, bây giờ không chạy thì để đến lúc nào?
Mấy người ép buộc Cao Hùng đi theo sát hướng cửa thành. Mặc dù không biết trùng kia sao không tấn công bọn họ nhưng để tâm cẩn thận vẫn hơn.
Trùng vẫn tránh bọn họ ra như cũ, thậm chí trùng sừng lại đen kịt trên cửa cung còn bởi vì bọn hắn đến gần mà nhanh chóng dời đến bên tường thành.
“Cao đại nhân, hiện tại cũng đến lúc chúng ta hạ màn rồi.” Đi tới cửa cung, Thất Nhàn buông bàn tay đang chế trụ cổ Cao Hùng ra, nghiêng nghiêng đầu nói.
“Hạ màn gì?” Vân Lẫm hỏi.
“Trước đây hắn có lần đánh con trai chàng.” Thất Nhàn nói không nhanh không chậm.
Ánh mắt Vân Lẫm chìm xuống, thịnh nộ rõ ràng tràn ra. Không để Cao Hùng mở miệng, hắn vận khí, hướng đại huyệt toàn thân của Cao Hùng mà đánh.
Cao Hùng chưa kịp phản ứng, máu tươi trong miệng đã phun ra từng đợt.
Một thân võ công cứ thế mà bị phế.
Cao Hùng lập tức tê liệt ngã xuống.
“Ai dám bắt nạt đồ đệ của ta?” Ngoài cửa có một cái đàu thò vào, vạn phần tức giận.
Chình là lão áo tím truy tìm tiểu Ái Nhàn từ Tiềm Long Cốc.

Xe ngựa vội vã chạy, Thất Nhàn cùng mấy người dần dần rời xa Bắc Hãn hoàng thành với bầu trời rực lửa và côn trùng đen thành hoa.
Một đêm không an tĩnh này chắc chắn sẽ khiến Hoàng Thành Bắc Hãn khắc lại ấn tượng rất sâu.
Nhìn lão áo tím ngồi một bên ôm lấy tiểu Ái Nhàn hôn rối rít, Thất Nhàn cũng cảm thấy buồn cười. Cao Hùng kia cũng thật đáng thương, bị Vân Lẫm phế bỏ công phu không nói, lại có lão áo tím vừa nghe hắn bắt nạt học trò cưng của mình lập tức không nói hai lời mà nhảy ra đánh đám người ta, lại ném thêm vài bả độc trên người hắn, thành công đưa Cao Hùng vào hàng ngũ người sống dở chết dở.
“Mấy con trùng kia là gì vậy?” Cố Thanh Ảnh không nhịn được đành hỏi. đến bây giờ nghĩ lại, hắn còn bị ám ảnh đây.
“Trùng hút máu.” Lão áo tím đang bận bịu bồi dưỡng tình cảm với tiểu Ái Nhàn đã lâu không thấy.
“Chỗ nào ra vậy?” Khó trách thấy trùng kia lên thân người, lập tức khiến họ bị khô quắt. Thì ra không phải ăn thịt người mà là uống máu!
“Hắn đưa tới…” Ông lão áo xám chỉ chỉ tiểu Ái Nhàn trong ngực lão áo tím, “Độc khí trên người oa nhi có thể đưa tới vạn độc. Vốn là bên người chúng ta, chúng ta ngày ngày cho dùng rượu thuốc xoa thân thể nên còn có thể tạm thời tiêu trừ loại mùi hấp dẫn độc vật này. Nếu chậm một chút nữa thì hấp dẫn tới không chỉ là mấy con trùng nhỏ này thôi đâu!”
“Nhưng mà nghĩ mãi không ra sao những con trùng ấy không tấn công chúng ta?” Phượng Lai cau mày. Nàng thật sự nghĩ mãi không ra a. Chẳng lẽ trùng cũng biết nhận mặt?
“Thằng quỷ con này là vua vạn độc, còn có độc nào dám đụng hắn?” Lão áo xám nói, “Các ngươi ở cùng một chỗ với nó, tất nhiên là không có độc vật dám xâm phạm các ngươi.”
“Vua vạn độc?” Ánh mắt Cố Thanh Ảnh lộ vẻ kinh dị, nhìn nhìn tiểu Ái Nhàn đang níu lấy tóc lão áo tim chơi đến là vui, “Nhưng mà phế thải của hắn lại giải được độc trên người Bắc Đường Tẫn kia…” Đây mới là chuyện kì dị nhất.
“Thằng bé này được nuôi bằng trân độc, máu thịt đều là thứ tốt. Nếu đến lúc khẩn cấp, phân và nước tiểu kia đúng là thánh dược giải độc.” Lão áo xám thật thà gật gù. Chẳng qua, để đường đường thái tử gia ăn vật bài tiết của một đứa trẻ con thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
“Thế nào?” Lão áo tím ngẩng đầu lên, dương dương đắc ý cười đến nở hoa tung tóe, “Đồ đệ của ta lợi hại không! Cả người đều là bảo vật đấy.”
“Ra vậy! Thật lợi hại!” Khóe miệng Cố Thanh Ảnh co quắp lại. Cái thằng khỉ này đúng là biến thái hết chỗ nói!
“Sư phụ áo tím, lợi hại hay không ta không nói.” Thất Nhàn cười hóa ái dễ thương, “Chúng ta nói trước một chút làm sao tiểu Nhàn nhà chúng ta lại xuất hiện ở chỗ ta thế?”
Con mắt nguy hiểm của Vân Lẫm nheo lại, nhìn thẳng lão áo tím.
Mặt lão đang cười toe liền héo rũ, cả người run rẩy mấy cái. Thằng nhóc đáng chết, sao cứ nhìn như vậy?
Lão quay đầu đi, vén rèm của sổ, đổi đề tai, vẻ mặt cảm khái: “Hôm nay thời tiết tốt thật đấy, nắng tươi ghê…” Chưa nói xong lão đã tự cắn lưỡi. Hừ! Bên ngoài trời đang tối om om, sao lão lại nói câu này chứ.
Thất Nhàn phì cười, lão đầu này đã nói loạn xì ngầu đến trình độ này rồi, xem ra là thật sự bị Vân Lẫm dọa không ít nha!
Cố Thanh Ảnh không chút khách khí cười to: “Lão già, xem ra ngươi không chỉ có dùng độc, còn có thể đang đêm xem sắc trời nữa! Lợi hại thật!”
Khóe miệng Phượng Lai cũng không tự giác kéo lên.
Lão áo xám vỗ bả vai lão áo tím, rất thông cảm nhìn hắn một cái. Hai vợ chồng bọn kia bắt đầu tính sổ rồi, ngoan ngoãn chịu đi.
Lão áo tím hung hăng liếc xéo ba người một cái, nhìn trộm chút ít đám người đang hả hê cười.
Đột nhiên thấy gió lạnh vù vù thổi qua gáy mình, Vân Lẫm lạnh như băng, ném ra một câu: “Ngươi làm thất lạc con ta?”
Lão áo tím run lên, tạo vẻ mặt cười nịnh nọt xoay đầu lại: “Sao lại thế được? Ta đây chẳng phải biết Thất Nhàn gặp nguy hiểm, liền phái đồ đệ tới giải cứu sao!”
Một câu này khiến cả cái mặt quan tài của ông lão áo xám cũng xuất hiện mấy vết nứt. Nói dối thật tốt!
Khóe mắt Cố Thanh Ảnh cùng Phượng Lai đều run run. Chuyện làm làm lạc mất thằng bé mà lại nói thành giải cứu!
Thất Nhàn chống cằm dưới, khích lệ lão nói tiếp.
Lão áo tím vụng trộm dò xétcái mặt băng của Vân Lẫm: “Con nít nhỏ xíu, đánh tới trong khu của địch cũng không khiến người ta chú ý. Này không phải vì ta nghiêm chỉnh, không có sơ hở gì, không phải là đem Thất Nhàn thành công cứu ra sao? Cho nên …..”
“Cho nên ngươi cho con ta đi làm Vô Gian đạo*?” (*một bộ phim nổi tiếng của TQ về gián điệp.) Thất Nhàn cắt lời của lão áo tím.
Lão áo tím vung lông mày lên. Vô gian đạo là thứ gì? Mặc kệ! Lão làm cái mặt cười ngọt xớt: “Cho nên ta không tính là lạc mất bé nha!”
“Tốt lắm! Đặc sắc thật!” Cố Thanh Ảnh cũng vỗ tay, “Lão già, thì ra ngươi còn có khiều kể chuyện cổ tích! Có chuyện cũng tốt, dù sao đường đi còn dài, cũng không còn gì thú vị.”
Lão áo tím ném ra một ánh mắt ti tiện, lão nghiến răng, thằng nhóc này, đinh hủy mất kế hoạch của lão à!
“Lão cho là ta tin sao?” Vân Lẫm không thèm đổi sắc ném ra một câu, đem nhiệt độ xuống dưới mức đóng băng.
“Sẽ không!” Lão áo tím lập tức nói theo phản xạ, cái này gọi là sự yên tĩnh trước cơn bão đúng không? Lão cũng không dám mò mẫm nữa, rút ra kinh nghiệm xương máu, thừa nhận sai lầm: “Ta thật sự không phải cố ý. Thằng nhóc này thật là hiếu động quá, lại thừa dịp ta cùng lão xám xịt ăn điểm tâm mà bò đi. Chẳng qua, ta đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy….”
“Sau này?” Thất Nhàn hỏi vặn lại, “Thằng bé này nếu đi theo ngươi, sợ là sau này sẽ không biết tìm chỗ nào!” Thừa dịp này, nàng phải đoạt lại quyền nuôi dưỡng quỷ con.
“Làm sao thế được?” Lão áo tim giơ ra vẻ mặt vô tội, “Ngươi đừng nghĩ đem nó đi, ta ban đầu cũng nói rồi, thằng bé này là của ta.” Lão ôm chặt lấy thằng quỷ con, như là sợ bị Thất Nhàn cướp đi.
Thất Nhàn trợn mắt, lão áo tím này thật là lấy lời hứa ban đầu ra mà chắn.
“Thật ra thì đứa bé này theo chúng ta vẫn là tốt hơn.” Lão áo xám bên cạnh lên tiếng, “Các ngươi cũng thấy đám độc vật mà nó đưa tới rồi, còn có độc trên người hắn nữa. Chính hắn vẫn không thể khống chế những thứ này, đi theo các người, có thể đem đến tai họa. Nếu là ta cùng lão tím trông chừng nó, còn có thể dùng hết sức mình tránh những thứ này. Huống chi còn có thể dạy hắn cách khống chế độc.”
Thất Nhàn không nỡ rời khỏi tiểu Ái Nhàn mới chơi một chút đã mệt mà ngủ thiếp đi kia, trong lòng khó nói. Mặc dù lão áo xám nói rất có lý, nhưng nàng vẫn không nỡ dứt ra.
Vân Lẫm cầm tay Thất Nhàn nói: “Được!” Tất nhiên hắn hiểu tâm tư Thất Nhàn, chẳng qua thằng bé này cũng không phải loại bình thường! Hắn đảo mắt về phía lão áo tím, nói lời đe dọa: “Nếu còn dám làm lạc mất con ta…”
Lão áo tím lập tức ngắt lời: “Ta hiểu, ta hiểu.” Lão xoa xoa mồ hôi trên thái dương, tiểu tử đáng chết, cứ lấy cái mặt quan tài thối đi dọa người. May mà thằng nhỏ này không giống cha nó, mang cái mặt quan tài.
“Đúng rồi.” Thất Nhàn hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, “Có chuyện muốn làm phiền hai vị. Xin hai vị đi kinh đô lần này.”
“Làm cái gì?” Hai lão già liếc mắt nhìn nhau.
“Đi giải độc cho An vương Hách Liên Vân Băng.” Nàng đã đáp ứng Nhạc Nhi, sao có thẻ quên?
“Chỉ cần đem thằng bé để lại cho ta, bảo ta giải độc cho ai cũng không thành vấn đề.” Lão áo tím xoa xoa gương mặt tiểu Ái Nhàn nói.
Phượng Lai nhìn hình ảnh trong xe tuy là bảy mồm tám mỏ, nhưng lại khiến lòng người ấm áp; lòng lại thấy nặng nề.

Xe đi một đường thẳng đến trấn nhỏ tiếp giáp Thiên Diễm, mấy người trong đám Thất Nhàn đi vào định nghỉ ngơi.
“Nói xem, lòng người trong Hoàng Đình Bắc Hãn hẳn là đang bàng hoàng a, đầu tiên là thái tử trúng phải kì độc, lại còn độc trùng tràn lan, ai cũng nói là bọn họ chọc phải thần linh phương nào rồi!” Một thực khách nói tới một chuyện lạ.
Thất Nhàn buồn cười trong bụng, rõ ràng tất cả đều do thằng quỷ con làm ra, sao lại bị hô thần gọi thánh thành thần linh?
“Các ngươi không biết thôi, đêm hôm đó, Hoàng Đình Bắc Hãn lâm vào kiếp số khó thoát a. Chậc chậc, tẩm cung cháy rụi không nói, còn có quái trùng cắn người khắp nơi. May là thái tử điện hạ kiến thức diệt trùng rộng.” Nói rồi lại chẹp chẹp miệng, cố ý dừng lại không nói nữa.
“Làm sao?”
Mấy người đám Thất Nhàn cũng dựng thẳng lỗ tai, dọc đường chỉ lo chạy trốn, kết quả cuối cùng đêm đó quả thật bọn họ cúng không biết. Vạn nhất Vương Đình Bắc Hãn vị một đám độc trùng mà bị giết sạch thì chẳng phải thành chuyện chê cười?
“Thái tử điện hạ ấy à, nghĩ ra một biện pháp, lấy lửa đuổi trùng. Mỗi người trên tay cầm một cây đuốc giơ cao. Cho đến trời sáng thì quả nhiên là đem độc trùng cưỡng chế đi hết.”
Thất Nhàn nâng chung trà lên, rót ra, nửa cười nửa không: “Lại để cho Bắc Đường Tẫn tránh được kiếp này.”
“Thế thì tiện cho hắn quá.” Vân Lẫm cũng nói mát một câu.
Cố Thanh Ảnh nhìn hai người một chút, nuốt ngụm nước bọt, ác ma a ác ma, Bắc Đường Tẫn chịu từng này chưa đủ sao?
“Gia!” Thình lình nghe tiếng kêu vui mừng truyền đến.
Mấy người quay đầu, là Nhị Tuyệt, Hải Đường cùng Nhược Thủy vẫn mặc nam trang như cũ.
“Các người ở đây làm gì?” Thất Nhàn chào hỏi ba người vừa ngồi xuống.
“Còn không phải là đi khắp nơi tìm người sao!” Hải Đường ngồi bên Thất Nhàn gắt một chút, đánh giá từ trên xuống dưới: “Ngươi không sao chứ? Chúng ta vừa tới trấn này liền nghe thấy chuyện ở Hoàng Thành. Làm ta lo chết mất.”
“Ta có thể có chuyện gì?” Thất Nhàn cười khẽ.
Cố Thanh Ảnh cười vang lên: “Tiểu Hải Đường, ai cũng nói tỷ đệ muội (chị em dâu) có nhiều hiềm khích. Sao ta thấy ngươi quan tâm đại tẩu còn hơn cả quan tâm ca ca vậy?”
Thất Nhàn đang uống ngụm nước liền phun ra ngoài, mặt mày quái dị. Tỷ đệ muội? Ca ca?
“Đại tẩu, tẩu kích động cái gì?” Cố Thanh Ảnh lại ói ra một câu nữa, “Tiểu Hải Đường là muội muội Vân Lẫm, tẩu không biết sao?”
Thất Nhàn còn đang nghĩ, bảo sao nàng cảm thấy Hải Đường không tầm thường, không chỉ cùng Vân Lẫm mà quan hệ với Cố Thanh Ảnh cũng không tầm thường, hóa ra là có thân phận như vậy. Chẳng trách ngày đó nàng ngang nhiên ở Chiến gia như đi dạo ở sân nhà mình như vậy.
Nhìn đi nhìn lại Vân Lẫm cùng Hải Đường, chậc chậc hai tiếng: “Không giống tí nào, không giống tí nào. Khối băng cùng hồ điệp sao lại có thể là anh em được chứ?”
Vân Lẫm tự giác uống trà, coi như không nghe thấy mấy lời này.
Hải Đường kêu lên: “Ngươi….” Còn có thể trêu ghẹo như thế thì hẳn không bị thương gì, cũng yên tâm rồi.
Cố Thanh Ảnh vỗ tay cười to: “Chính xác! Đại tẩu nói đúng là quá chính xác! Ta cũng cứ thắc mắc mãi sao hai người bọn họ có thể là anh em được chứ?”
Nhị Tuyệt cũng cười ha hả sung sướng. đột nhiên thấy Nhược Thủy đang nhìn cô gái lạ lẫm ngồi đối diện mà ngẩn cả người, có chút mất hứng, đẩy nàng “Uy! Ngươi làm sao vậy?”
À, không có gì, không có gì.” Nhược Thủy vội vàng hoàn hồn, nâng chén trà lên uống.
“Nhị Tuyệt ngu ngốc, còn chưa biết Nhược Thủy là nữ đâu!” Hải Đường cúi đầu nói nhỏ bên tai Thất Nhàn.
Thất Nhàn buồn cười, khó trách được bộ dạng kinh ngạc của Nhị Tuyệt, sợ là còn đang nghi là Nhược Thủy có ý với Phượng Lai.
“Ô hay! Đó là chén trà của ta.”
“Vô tình thôi.” Nhược Thủy vội vàng để xuống. Lại cầm nhầm chén trà khác, rõ ràng là không yên lòng, trong mắt lấp lóe ánh sáng.
Thất Nhàn hứng thú đánh giá sự việc tiến triển bất thường. Nhược Thủy cùng Phượng Lai đang bình tĩnh uống trà ở đây có liên quan gì không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.