Chương trước
Chương sau
Editor: Hà Linh Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nhạc Nhi cầm lệnh bài do bệ hạ ban đến quan phủ, cho người lên núi tiêu diệt sơn tặc. Tất nhiên là không nói đến mình đã từng chật vật cỡ nào, chỉ nói trên đường nghe đồn trong thành này có đạo tặc làm hại dân chúng, phải giúp dân trừ hại.
Quan phủ lão gia ngoài miệng không ngừng vâng dạ, song trong lòng lại rất bực bội. Bọn hắn lâu lắm rồi không thấy có sơn tặc đi lại trên núi, cái cô nương trong hoàng cung này là nghe nói từ đâu thế?
Nhưng hắn cũng không nhiều lời, lập tức cho sai nha thông báo, mượn quân thủ thành đi lên núi.
Đám hộ vệ hoàng gia cũng xoa tay, muốn đuổi theo, thì bị Thất Nhàn dùng cớ trì hoãn thời gian, phải mau chóng lên đường ngăn lại.
Đám hộ vệ chỉ đành phải phải tiếp tục lên đường. Chẳng qua cứ nghĩ đến đám sơn tặc kia cuối cùng cũng rơi vào tay quân triều đình, trong lòng lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đợi cho quan phủ lão gia đến được địa điểm do Nhạc Nhi chỉ thì lại càng thêm bực bội. Ở đây làm gì có bóng dáng sơn tặc đâu. Rõ ràng chỉ có một đám sân vườn nhỏ. Đi vài vòng trước vài vòng sau, muốn tích cực bắt tay vào điểu tra, thì thấy quả thật có mấy cái trại có thể là của sơn tặc trước kia.
Nếu bảo bây giờ mà còn có sơn tặc ở đây thì đúng là nói mơ giữa ban ngày.
Lão quan gia kia không ngừng chủi rủa trong lòng, mấy người hoàng gia nhà các ngươi chắc là không có việc gì tiêu khiển nên tìm lũ tiểu nhân bọn hắn đến để đùa hả? Truyện cổ có Chu U Vương vì một tiếng cười của nàng Bao Tự mà đốt lửa dọa chư hầu*. Hôm nay là do ai đây? Chẳng lẽ bọn họ chỉ là đồ chơi của mấy người trong hoàng tộc sao? (*Chu U Vương đốt lửa trên biên thành để đổi lấy nụ cười của nàng Bao Tự, khiến cho các nước chư hầu tưởng có kẻ địch xâm chiếm, vội vàng mang quân viện trợ đến. Kết quả là chẳng thấy địch đâu, chỉ thấy Bao Tự đứng trên thành nhìn quân viện trợ tới mà cười như dở hơi. Tất nhiên là Chu U Vương sau cũng mất nước.)
Trong Lẫm Ca Uyển của Chiến gia trong Vân thành, khoảnh sân nhỏ yên lặng hồi lâu rốt cuộc cũng náo nhiệt lên.
Nguyên một đám nữ nhân mang vẻ mặt phức tạp nhìn Thất Nhàn đã không gặp một năm.
Nữ nhân này, vẫn trương ra vẻ mặt như một đứa trẻ vô hại, như thể thời gian cùng sinh đẻ không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người nàng.
Từ một năm trước, Thất Nhàn bị bắt đi khỏi Chiến gia, không ngờ lại nảy sinh nhiều chuyện như vậy. Người đứng trước mắt này đã không còn là chủ mẫu Chiến gia nữa, mà trở thành con dâu của hoàng tộc rồi – là Dực vương phi.
Nghe nói nàng sinh hạ một đứa con trai ở kinh đô, thật ra là con nối dõi của Chiến gia. Sao lại không thấy nàng mang đến? Tuy nói là đối thủ tranh đấu gay gắt trước kia, nhưng giờ đây không có đàn ông, đứa bé là cốt nhục duy nhất do đương gia lưu lại. Trong nhà có một con trai, thời gian này cũng sẽ có chút triển vọng.
Tuy nói là các nữ nhân trong lòng hết sức bất mãn với Thất Nhàn, nhưng lại không hề liên quan đến việc tranh thủ tình cảm năm đó. Ngày đó Thất Nhàn vẫn còn muốn báo thù kia mà, đảo mắt một cái đã gả cho Dực vương gia. Mặc dù các nàng cũng nghe nói đây là do ngày đó Thất Nhàn bị tình thế bắt buộc phải làm. Dực vương gia cùng Bắc Hãn thái tử tranh chấp, đắc tội bên nào cũng không tốt, ở giữa còn có bệ hạ cực lực tác hợp.
Hôm nay gặp lại Thất Nhàn, có một số việc đương nhiên phải hỏi cho rõ.
“Dực vương phi, thù của Chiến gia ta…” Trình Tử Y tiến lên phía trước, hỏi thẳng ra.
Lãnh Tiêm Vũ vung tay lên, nghiễm nhiên ra vẻ bề trên: “Trình muội muội, chớ nói nhiều. Trước tiên để Dực vương phi nói đã.” Nàng đưa mắt nhìn Nhạc Nhi, nha đầu kia ngày đó ra đi đã là kì lạ, hôm nay lại cùng Thất Nhàn đi về từ trong kinh, nghe nói là người hoàng đế phái tới chiếu cố Thất Nhàn.
Lãnh Tiêm Vũ vốn là người tâm tư tỉ mỉ, chỉ cần tự mình nghĩ một lúc là có thể suy ra rất nhiều đầu mối.
“Ta hôm nay trở về chính là để bàn chuyện này với mọi người.” Thất Nhàn ngồi trên ghế, nhìn một đám nữ nhân này. Mấy nữ nhân này hóa ra lại rất kiên trinh, vẫn si ngốc trông coi Chiến gia như trước. Cũng là nàng lúc trước đã quá khinh thường mấy người này.
Thất Nhàn thở dài, lại nói: “Các vị, thôi đi. Nên gả thì tái giá đi, tóm lại, ra khỏi Chiến gia này. Cũng không thể khiến Chiến gia làm lỡ cả đời các ngươi.”
Nàng thật sự suy nghĩ vì bọn họ, đã có Vân Lam nhìn vào khối mỡ to béo bở là Chiến gia. Đến lúc đó, mấy nữ nhân không nơi nương tựa này không biết sẽ bị đối xử thế nào. Chẳng bằng giải tán sớm một chút, còn có thể tránh chút phiền toái.
Một câu của nàng khiến cho đám nữ nhân nhu ong vỡ tổ. Trong lòng vốn bất an bởi vì những lời này lại càng lung lay dữ dội hơn.
“Về phần nợ máu của đương gia, là do ta lúc đầu không suy nghĩ kĩ. Các vị tốt nhất là quên đi.”
Một đám lại mở to mắt, cứ như vậy mà lau sạch hận thù kia sao?
“Ta chỉ có thể nói, lời của ta hôm nay hết thảy đều vì suy nghĩ tốt nhất ọi người.”
“Chủ mẫu, xin cho phép thiếp thân gọi một tiếng chủ mẫu! Người nói như vậy, chẳng phải là phụ lòng gia ngày đó thương ngươi, cưng chiều ngươi?” Trình Tửu Y đỏ vành mắt, giận dữ lên tiếng.
Thất Nhàn đưa mắt nhìn nàng: “Trinh phu nhân, ngươi thật sự muốn báo thù?”
Trình Tử Y đang muốn kiên quyết gật đầu, lại bị một câu của Thất Nhàn làm cho kinh hãi: “Dù cho kẻ thù kia là đương kim bệ hạ của Thiên triều ta?”
Mọi người phía dưới hít một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt của Nhạc Nhi run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thất Nhàn. Nàng cứ trắng trợn nói kẻ thù là bệ hạ, vậy là yên tâm mình sẽ không mật báo sao?
“Vương phi…” Trình Tử Y không thể tin được, “Ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?”
“Lời này còn không đủ rõ ràng sao?” Thất Nhàn đảo mắt một vòng qua mọi người, Lãnh Tiêm Vũ cùng Liên Ngọc Điệp mặc dù trong mắt hiện lên vẻ kì quái, nhưng là hai người bình tĩnh nhất. “Người ta nói kẻ nghèo không đấu với kẻ giàu, kẻ giàu không đấu với kẻ quý; vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Ta chỉ nói đến thế thôi, các vị tự giải quyết cho tốt.”
Mặc dù bản thân nàng rất khinh thường hai câu vừa nói ra kia, nhưng vì muốn khích lệ những nữ nhân này dời đi nên lấy ra sử dụng cũng không sao.
Bên dưới mọi người còn đang khiếp sợ. Bệ hạ là kẻ thù của Chiến gia? Đây là một sự thật chấn động đến mức nào?
“Đương nhiên các vị tốt nhất là đem chuyện này quên đi, để tránh bị họa sát thân.” Nàng không phòng Nhạc Nhi, nhưng lái thuyền vạn năm thì cẩn thận luôn là tất yếu. Mấy việc tai vách mạch rừng cũng thường xuyên phát sinh.
Không có ai nói gì, không khí mờ mịt hơn so với lúc trước, nghe được Thất Nhàn nói xong, lại càng thêm nhiều suy nghĩ sợ hãi cùng bất an.
“Tất cả mọi người đều trở về suy nghĩ thật kĩ đi.” Thất Nhàn đứng dậy, đi về hướng cửa phòng. Lúc đi qua bên người Lãnh Tiêm Vũ cùng Liên Ngọc Điệp, thấy rõ ràng con ngươi của hai người lóe lên.
Bên trong Thượng Nhu Uyển vẫn như trước kia, cũng không có gì đổi khác so với trước khi Thất Nhàn rời đi. Có thể thấy là nơi này thường xuyên có người quét dọn. Có loại tâm tư tỉ mẩn như thế này chỉ có Chiến Nhược Thủy. Thực ra hắn cũng là kẻ rất có tâm.
Thất Nhàn ngồi xuống, chờ khách tìm đến.
Quả nhiên, không bao lâu thì Lãnh Tiêm Vũ cùng Liên Ngọc Điệp liền đồng thời tiến tới.
“Dực vương phi, tỷ muội chúng ta tới đây để thương lượng chuyện rời phủ.” Lãnh Tiêm Vũ cung kính nói.
“Nghĩ thông suốt rồi là tốt.” Thất Nhàn liếc nhìn các nàng, liền chuyển sang sai sử hai nha hoàn, “Hỉ Nhi, Nhạc Nhi, các ngươi đi chuẩn bị một ấm trà mới sang bên này. Đốt đèn tâm sự ban đêm không có trà ngon thì làm sao được?”
Nhạc Nhi thoáng sững sờ một chút rồi mới gật đầu nói: “Vâng, thưa vương phi.” Sau lại nhìn kỹ hơn hai người bọn Lãnh Tiêm Vũ.
Đợi hai nha đầu ra khỏi cửa xong, Lãnh Tiêm Vũ cũng không nói chuyện, đi đến trước bàn sách, nâng bút lông lên, liền vội vàng viết lên giấy.
Liên Ngọc Điệp ngó ra ngoài cửa, cố ý nói vặn to mấy đề-xi-ben: “Vương phi, lúc trước người có nói, chúng ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Thực ra, đúng như lời ngươi nói, đương gia thật ra rất tốt, nhưng cố nhân cũng đã qua đời, người không còn ở đây, tỷ muội ta cũng cần bắt đầu một cuộc sống mới. Huống hồ…kẻ thù cũng không phải người chúng ta có thể chọc vào.” Câu nói vừa thiếu mất nhân vật mấu chốt nào đó, mà mọi người đều rõ trong lòng là được.
Thất Nhàn nhìn Lãnh Tiêm Vũ đang tập trung viết, lại nhìn ngó Ngọc Điệp đang nói chuyện. Hai người này đúng là phối hợp rất ăn ý.
Một tay nàng đưa ra tiếp lấy trang giấy từ tay Lãnh Tiêm Vũ, chỉ thấy trên mặt giấy mấy hàng chữ thể Khải thanh tú: Vương phi, xét tính cách của ngươi thì sao có thể đơn giản buông tha cừu hận như thế?
Thất Nhàn cong khoé miệng lên, chẳng phải người ta thường nói kẻ thù chính là kẻ hiểu mình nhất sao? Mấy nữ nhân này đúng là khiến nàng đỡ tốn công giải thích.
Nàng lại tiếp tục xem tiếp: tỷ muội chúng ta tất nhiên cũng sẽ không. Thù giết chồng, không đội trời chung! Chúng ta biết rõ, chờ đợi ở Chiến gia cũng chỉ tổ khiến cho Chiến gia thêm vướng víu. Ta cùng muội muội sẽ trở về nhà mẹ đẻ, Tả tướng cùng Trấn quốc Đại tướng quân sẽ là hậu thuẫn báo thù cho vương phi. Chúng ta chỉ có thể từ phía sau châm lửa, còn lại mong vương phi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho chúng ta!
Thất Nhàn đem trang giấy đến gần ngọn nến, nói: “Tất nhiên là vậy!”
Những nữ nhân này cũng là người đáng thương, trả giá tất cả ột tấm chân tình, mà nam nhân kia thì…
Nghĩ tới đây, Thất Nhàn lập tức ngăn cản sự thông cảm đang tràn lan trong lòng. Nếu đã lựa chọn thì tất nhiên nàng chấp nhận cục diện hiện nay. Mặc dù có thể thương cảm cho những nữ nhân này, nhưng cuối cùng cũng không thể đem nam nhân của mình ra mà chia xẻ.
Song trong lòng nàng không khỏi dâng lên một chút tức giận. Cái tên kia ra đi lâu như vậy rồi mà vẫn có bao nhiêu nữ nhân tình nguyện chấp nhận trả cái giá lớn như vậy vì hắn. Trong lòng nàng thầm mắng Vân Lẫm tinh trùng. (=-=” Mình bó tay! Cái này không phải do mình viết, mình hoàn toàn vô tội!)(TNN: ta lại càng vô tội hơn :”>)
Lúc này, tại Nam Cương xa xôi, đang ở cùng hai người Quân Nghị, Cố Thanh Ảnh nghiên cứu địa đồ, Vân Lẫm đột nhiên “Ách xì!” liên tục, hắt xì hai cái thật to!
Cố Thanh Ảnh cười hớn hở, vỗ hắn một phát: “Dực vương gia, xem ra đại tẩu đang mắng huynh đấy!”
Vân Lẫm liếc xéo hắn, cái tên này, đúng là mồm chó thì không mọc được ngà voi? Sao lại không nói Thất Nhàn đang nhớ hắn chứ!
Bên trong Thượng Nhu Uyển, Thất Nhàn cùng Hải Đường đang ngồi đối diện nhau, đỏ mắt sát phạt nhau trên bàn cờ.
“Dực vương phi, chiêu này của ngài thật là tốt, rõ ràng là suy nghĩ vì những nữ nhân kia, trên thực tế là vì chính mình giải quyết bao nhiêu tình địch tiềm tàng.” Hải Đường trừng mắt nhìn Thất Nhàn, vẻ mặt chế nhạo.
Thất Nhàn không thèm phản ứng, đặt một quân cờ xuống, giết con mã của nàng trước rồi nói sau. Dù cho không đem những nữ nhân này bó lại thành đống đem ra ngoài thì cũng không có ảnh hưởng gì tới mình. Tuy nhiên, quả thật là nàng vẫn canh cánh trong lòng về những nữ nhân này, nhưng nàng cũng không phải tốn nhiều sức lực như vậy a! Cái Hoa Hồ Điệp này đúng là rỗi việc tìm chuyện tiêu khiển ở chỗ mình đây mà.
“Chậc chậc, chỉ là không thể tưởng tượng Chiến gia mang cái mặt có sét đánh cũng không đổi sắc mà cũng thu hút nhiều ong mật như vậy, thật sự là…Chậc chậc!” Hải Đường lại tiếp tục hớn hở cười.
Thất Nhàn ngẩng liếc nhìn nàng một cái, cái người này đúng là phạm vi trêu ghẹo càng ngày càng rộng nha! Nam nhân nhà nàng mặt như núi băng thì sao? Nhìn quen cũng có điểm đặc sắc mà!
Lập tức, Thất Nhàn nói mát: “Chiến gia tất nhiên không biểu lộ cảm xúc phong phú như Lâm đại công tử rồi. Nhìn lại cái khuôn mặt kia, có đôi lúc ta cũng nghi nghi, không biết có thể nướng chín cả một củ khoai lang không ấy chứ! Có phải không, Hoa Hồ Điệp?” Chọc ngoáy chỗ đau của người khác không tha chính là thú tiêu khiển yêu thích nhất của Thất Nhàn.
Á…Quả nhiên, sắc mặt Hải Đường lại bắt đầu không tự nhiên. Sao lại kéo nàng vào đây rồi? Tất cả đều do tên ngốc kia, khiến mình cũng trở thành đối tượng cho người khác cười chê.
Lời nói trong miệng vừa dứt, tay Thất Nhàn cũng không nhàn rỗi, tiếp tục chém giết!
“Không ngờ vị Lãnh phu nhân cùng Liên phu nhân kia cũng là loại phụ nữ kiên cường.” Hoa Hồ Điệp nghiêm mặt, tranh thủ thời gian, lập tức chuyển vấn đề.
“Phải nói là mị lực của Chiến gia lợi hại!” Trong lòng ai đó lại hầm hừ vài tiếng, ra tay chém giết càng mạnh hơn.
Khóe miệng Hải Đường méo xệch, kiểu này ghen to rồi, thật đúng là chua cực kì!
Nàng ném ra một quân cờ: “Bệ hạ sẽ tìm cách gì để thu hồi Chiến gia?”
“Làm sao ta biết được?” lại giết một quân, “Ta cũng không phải con giun trong bụng hắn.”
“Vương gia bây giờ không có ở đây, chắc là bệ hạ sẽ nhanh chóng ra tay.” Hoa Hồ Điệp vừa nói vừa quét mắt một vòng quanh bàn cờ. Nữ nhân này, chém giết đến điên rồi à? Lại mất thêm một quân nữa.
“Việc đó thì phải chờ hắn ra tay.” Chiến gia ở ngoài sáng, trốn chỗ nào cũng không được. Hắn ra tay mới là thứ nàng muốn. Trường hợp xấu nhất cũng chỉ là Hách Liên Vân Lam lạm đụng quyền cường tịch thu tài sản của Chiến gia mà thôi. Chẳng qua Vân Lam không đến đường cùng thì sẽ không dùng chiêu thức này. Dù sao nếu không có lý do hợp lý thì sẽ gặp phải rất nhiều công kích từ dư luận.
Nàng nói chuyện cũng không thèm đưa mắt lên, tiếp tục Giết! Giết! Giết!
Hải Đường cúi đầu nhìn, cuối cùng tướng trên bàn cờ bị Thất Nhàn tóm được.
“Vương phi, hôm nay hỏa khí của ngươi nồng quá!” Hải Đường bất đắc dĩ cười khổ.
“Một ván nữa!” Thất Nhàn hất tay lên, quân cờ lại trở về y như cũ trên mặt bàn cờ bằng ngọc. Đồ tinh trùng! Tinh trùng! Chết rồi còn lưu lại cả đống nợ tình! Nếu cho những nữ nhân này biết tên kia thực ra vẫn còn sống thì chẳng phải là đại loạn sao?
Tên kia, nếu dám lưu luyến tình cũ, giết không tha!
Khóe mắt Hải Đường nhảy dựng lên, hóa ra mình lại biến thành bao cát trút giận của vị này rồi à? Nàng muốn ngủ rồi, có ai đến cứu nàng không?
Ngoài cửa, Chiến Nhược Thủy đang muốn tìm Thất Nhàn giải quyết sự vụ, thấy tình thế như vậy lập tức quay người, chạy ra phía cửa ra vào bên sân nhỏ. (TNN: ca cũng biết khôn đấy hô hô)
“Này này! Sao ngươi lại trở về thế?” Nhị Tuyệt đi cùng buồn bực kêu lên.
Chiến Nhược Thủy híp đôi mắt hồ ly hơi xếch lên, liếc hắn một cái, đem sổ sách trong tay nhét vào trong ngực Nhị Tuyệt: “Ngươi đi đi!” Tên ngu ngốc này cho tới tận bây giờ vẫn không biết nhìn mặt mà nói chuyện. Không thấy Vương phi đang ở trong phòng bạo phát máu ghen sao? Đã có một vị Hải Đường không may gặp phải tai ương rồi. Hắn còn tự mình chuốc lấy cực khổ làm gì?
Cái tên ngớ ngẩn này mà không nói thì hắn cũng quên mất. Loại chuyện lặt vặt này để người ngốc làm là thích hợp nhất.
Hắn chẳng thèm chớp mắt, tiếp tục đi ra ngoài.
Nhị Tuyệt sửng sốt một chút, quyết định đi theo bước chân của Chiến Nhược Thủy mà đi. Nếm trải bao nhiêu thiệt thòi từ Chiến Nhược Thủy cũng đủ để cho hắn nhận thấy một số quy luật. Chiến Nhược Thủy giao việc cho hắn làm, tám chín mười phần đều là không phải việc tốt.
Hắn ôm sổ sách cùng đi ra ngoài sân nhỏ.
Chỉ còn bên trong cửa thỉnh thoảng truyền gia âm thanh tràn ngập sát khí: “Ăn!”
Mấy ngày kế tiếp, cả Chiến gia rộng lớn đã trở nên hoang vắng.
Trong lòng các nữ nhân thực ra vô cùng bối rối. Cũng không muốn rời bỏ Chiến gia, dù sao lạc đà chết đói vẫn to hơn ngựa. Tuy nam nhân chết rồi, nhưng danh xưng đệ nhất gia tộc vẫn còn. Chẳng qua cừu gia lại là bệ hạ, người kia không thể báo thù, mà ở lại còn có thể mang tới nguy hiểm thật lớn.
Muốn đi tìm hai vị tỷ tỷ bề trên thương lượng, thì đã thấy Lãnh Tiêm Vũ cùng Liên Ngọc Điệp hoàn toàn không dị nghị gì, mang theo nha hoàn cùng một bọc hành lý nhỏ lên xe ngựa, rồi cứ thế mà rời khỏi Chiến gia.
Những người khác bốn mắt nhìn nhau, hai người cực kỳ có quyền uy trong viện đã ra đi rồi, các nàng còn ở lại làm gì?
Mang theo khoản tiền, tuy là lưu luyến không rời nhưng cuối cùng đều trở về nhà mẹ đẻ.
Hai mươi mấy vị thiếp thất cứ thế mà ra đi. (TNN: mẹ ơi a này cũng không phải lắm thiếp bt @@ tính lập hậu cung sao =.=)
Người đi nhà trống.
Chiến phủ thoáng cái liền thiếu hơi người.
Dực vương phi đi Vân thành một chuyến liền giải tán một đám hậu viện Chiến gia to như vậy, trở thành đề tài dân chúng nói say sưa, rồi không đoán được lý do thì lại đem ra đánh đố nhau…
Có người nói Dực vương phi này tâm tư không bình thường, đây là vì cố gắng tranh đoạt tài sản cho con.
Có người nói Dực vương phi lúc còn là chủ mẫu Chiến gia, nổi tiếng hay ghen, đây là đang báo thù thời gian trước kia ở Chiến gia. Dực vương phi lòng dạ hẹp hòi, mặc kệ bất cứ lúc nào cũng không thể chấp nhận cùng tồn tại với những nữ nhân khác. Nếu không thì sao Dực vương gia kia không hề có bất kỳ trắc phi, thị thiếp nào?

Cứ như thế mà nói, vân vân…
……………..
Miệng lưỡi thế gian luôn vô cùng mạnh mẽ. Tin tức rất nhanh liền truyền tới trong tai Hách Liên Vân Lam. Đáy mắt hắn hiện lên vẻ buồn bực. Hành động lần này của Dực vương phi là để bảo vệ người của Chiến gia sao?
“Vương phi, Lâm thành truyền tin đến. Hầm mỏ của Chiến gia bị sụp.” Chiến Nhược Thủy nhíu mày, bẩm báo với Thất Nhàn. Mỏ than Lâm thành là do bọn hắn bỏ rất nhiều thời gian cũng tâm tư chế tạo nên, sao có thể nói sập là sập ngay được.
“Thương vong thế nào?” Trong mắt Thất Nhàn lóe lên ánh sáng. Nhanh như thế mà đã hạ thủ ư?
“Đoán chứng hơn trăm người. Số lượng thương vong hẳn là rất lớn, đến nỗi khiến dân công bên trên cũng bạo động.” hắn tiếp tục báo cáo.
“Bạo động?” Lại còn cả chiêu này nữa?
“Nghe nói sạt lở là do người gây nên, mỏ bắt đầu làm việc thì có tin đồn là Chiến gia không làm tốt biện pháp an toàn. Thế nhưng lời nói kia là hoàn toàn vô căn cứ. Độ an toàn của giếng mỏ Chiến gia nếu xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Những công nhân kia không biết bị ai xúi bẩy cũng bắt đầu làm loạn.”
Chính mình an toàn thoát khỏi nguy hiểm cực độ cũng là thời điểm con người ta yếu ớt nhất. Lúc này nếu có lời đồn đến lý giải, hơn nữa có thể lý giải sợ hãi trong lòng, tất nhiên sẽ bị người ta bắt lấy như cây cỏ cứu mạng.
Người truyền bá lời đồn kia bắt được nhược điểm này nên mới khống chế được nhân tâm a.
“Sau đó thì sao?” Hiện tại tình huống này sẽ không chỉ có bạo động đi?
Chiến Nhược Thủy liếc nhìn nàng một cái, quả nhiên là nàng thông minh: “Quan phủ dĩ nhiên là nhúng tay vào việc này. Nghe nói là mệnh lệnh từ bên trên, Chiến gia khai thác mỏ không đủ an toàn, niêm phong tài sản. Giếng mỏ các nơi cũng không may bị đãi ngộ như vậy.”
A? Bàn tay nâng chén trà của Thất Nhàn dừng một chút. Người nọ thật đúng là không thể chờ đợi được nữa rồi, muốn đem Chiến gia bỏ vào túi mình đây mà. Quan phủ ra mặt nhanh như vậy, còn tìm cái lý do hết sức đường hoàng.
Ván này ngay từ đầu đã kịch liệt rồi, thoáng cái mà Chiến gia đã lâm vào cục diện cực kỳ bị động.
Ván cờ này, tiếp theo Vân Lam sẽ đi tiếp như thế nào?
Chim bồ câu trắng bay tới, đậu trên bậc cửa sổ đầy ánh nắng mặt trời.
Thất Nhàn thò tay ôm qua, gỡ tờ giấy buộc trên chân nó ra. Nàng mở ra chỉ thấy bên trên viết: Nhụy, Phúc đã tới kinh đô trước, để sớm chuẩn bị, cẩn trọng coi chừng.
Thất Nhàn cười khẽ một tiếng, Vân Lam ơi Vân lam, còn có tâm tư đi tính toán, muốn nuốt tài sản của người khác sao? Một đống phiền toái của ngươi chỉ sợ là dứt không ra đâu.
Nàng lập tức phân phó Chiến Nhược Thủy: “Nghiêm phong sản nghiệp Chiến gia cũng không ngại gì, còn có thể thu hồi được. Ngươi cùng Nhị Tuyệt phải cẩn thận. Nếu ngươi bị hắn tính kế thì thật sự là không còn đường sống trở về rồi, hơn nữa có thể mang đến phiền toái cho chủ tử của ngươi.”
Chiến Nhược Thủy gật đầu.
Thất Nhàn nhìn về phía cửa sổ, nếu trò hay đã bắt đầu ở kinh đô, sao có thể thiếu một khán giả tuyệt hảo như nàng đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.