Chương trước
Chương sau
Editor: HaLinh Beta: Tiểu Tuyền
Trong nháy mắt Thất Nhàn hiểu ra, thật tốt quá! Nhìn cụ già này mặc dù không phải tiên phong đạo cốt gì, cũng có bộ dáng được coi là cao nhân hơn người trong thiên hạ, còn có vẻ mặt như đã biết trước, vô cùng khinh thường, nói không chừng đúng là có thể giải được cổ kì quái này trên người của nàng.
Lão áo tím đại khái không thấy Thất Nhàn đáp lại, sợ Thất Nhàn không tin, vội vàng hỏi: “Làm sao thế? Không tin lão già này giải được hả?”
“Ách…Thất Nhàn tất nhiên là tin rồi. Huống chi, Thất nhàn cũng có chỉ có thể như thế, cho dù là ngựa chết cũng muốn coi là ngựa sống.” Thất Nhàn nói. Nàng vốn đã nhìn ra vài phần tính cách lão già này, chắc chắn là dạng bắt nạt kẻ yếu. Nếu nàng để lộ ra vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, không chừng còn bị lão chèn ép hơn nữa. Nên phải đả kích, đả kích lòng tự kiêu đang bành trướng của lão vài cái.
“Ngựa chết?” Cụ già áo tím quả nhiên giơ chân lên, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Thất Nhàn, “Ngươi lại còn nói ta là ngựa chết? Giỏi lắm! Độc thánh ta đây sẽ khiến ngươi nhìn xem cái gì mới được gọi là thực lực!”
Thất Nhàn cười thầm trong lòng, ông già này quả nhiên dễ kích động, bây giờ chắc muốn đem toàn lực giải cổ hộ mình đây.
“Tử lão đầu.” Thình lình bên cạnh nghe thấy một thanh âm trầm trẩm truyền đến.
Thất Nhàn đảo mắt, đúng ngay lúc ông già áo tím đầu bạc vẫn nói liên tục.
Chỉ nghe thấy hắn nói tiếp: “Tử lão đầu, con bé này dùng phép khích tướng mà ngươi cũng trúng. Đúng là không có chút tiên bộ gì cả.” Giữa lúc nói chuyện mà bộ mặt không có một chút chuyển biến nào, khiến khóe mắt Thất Nhàn nhảy lên, lão xám xịt này đúng là cùng một dạng với Chiến Sênh Ca, là cái loại mặt quan tài. (mặt bị liệt)
Lão áo tím trong nháy mắt, mặt hết xanh lại đỏ, trừng mắt về hướng lão áo xám: “Tất nhiên là ta biết, cái đồ lão xám xịt mặt người chết.” Lại còn ra vẻ liều chết mạnh miệng nói.
Ông lão áo xám lườm quét qua một cái, tiếp tục lắc qua lắc lại, bắt tay vào làm dược thảo để bôi.
Thất Nhàn tinh tế đánh giá ông già áo xám một chút, mặc dù không có khuôn mặt trẻ như lão áo tím, nhưng gương mặt cũng không biểu hiện sắc thái già nua mệt mỏi chút nào, thần sắc lạnh lùng trong trẻo, cũng có thể thấy được phong thái năm xưa thế nào.
Ông lão áo xám này tâm tư cũng rất cẩn thận. Trong lúc nhìn kỹ, lại cảm giác như có chút giống với Chiến Sênh Ca.
“Nha đầu, dùng con của ngươi đổi lấy phương pháp giải cổ trên người ngươi được không?” Lão già áo tím nhìn Thất Nhàn mà kêu lên.
Thất Nhàn thở dài, cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể đáp ứng trước vậy. Huống chi chuyện con cái kia còn không biết được. Chuyện trước mắt là đầu tiên phải khẩn cấp giải được cổ trên người hãy nói.
Lập tức, Thất Nhàn gật đầu, coi như là đáp ứng.
Cụ già áo tím hưng chí nhảy cẫng lên, khiến cho Thất Nhàn trừng mắt kinh ngạc. Lão nhảy tới, vỗ vào trên vai Thất Nhàn một chưởng: “Con ngươi là của ta, làm nương của đứa bé bản thân mình đương nhiên cũng là người của phe ta. Yên tâm…”
Không đợi hắn nói xong, mấy người lập tức thấy luồng khí lạnh đập vào mặt.
Cụ già áo tím nhếch nhếch miệng, sao hắn lại cảm thấy sau lưng có một khối băng to đùng, sắp làm hắn đông cứng rồi.
“Nàng là của ta!” Phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng của Chiến Sênh Ca.
Thất Nhàn ngẩng đầu, nụ cười trong nháy mắt tràn trên khóe miệng.
Lão áo tím cũng quay đầu lại, chỉ thấy tiểu tử bị lão xám xịt nhặt về kia đang từng bước, từng bước đi tới đây, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng tay của mình, sắc bén như muốn đem cánh tay này đi băm chặt ra.
Rốt cuộc là tay của lão đã làm gì chọc giận hắn thế? Lão áo tím nghi ngờ nhìn cánh tay kia, vẫn khoác lên vai Thất Nhàn như trước. Hắn lập tức tỉnh ngộ, vội vàng rụt trở về. Ngẫm lại thằng bé kia, lúc rơi xuống rõ ràng là vì bảo vệ con bé này mà đem tất cả lực va chạm tập trung hết lên người mình, không chỉ có nội tạng bị thương mà xương cũng bị gãy mấy cái.
Không ngờ mới nhanh như vậy đã có thể tỉnh lại, lúc này lại càng thêm khí thế như vậy, khiến người ta phát sợ.
Lão già áo tím nuốt ngụm nước bọt, từng bước tiến tới gần Chiến Sênh Ca, nhảy tưng tưng, nước mắt nước mũi giàn giụa chạy về phía ông lão áo xám: “Lại là một đứa quái vật ạ!”
Ông lão áo xám da đầu rõ ràng run lên. Cái tử lão đầu này có thể đừng có thấy gió gọi mưa thế không?
Bên kia, Thất Nhàn cười nhìn Chiến Sênh Ca mà hắn cũng nhìn ngắm Thất Nhàn thật sâu.
Không cần nói lời nào, cũng chỉ cần lúc hai người nhìn nhau như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được tình ý của đối phương.
Chiến Sênh Ca vươn tay ra, khẽ vuốt lên gương mặt Thất Nhàn: “Nàng không có chuyện gì là tốt rồi.” Tràn đầy nhu tình cùng mật ý.
Thất Nhàn cọ cọ, cảm giác được nhiệt độ trong tay Chiến Sênh Ca tiến thẳng vào tim nàng.
“Các ngươi toàn ăn những thứ này?” Thất Nhàn nhìn lão áo tím mang tới những thứ trông giống như rễ cỏ, khóe miệng co quắp lại. Đây là cơm canh của mấy ông già này? Hình như có chút hơi khắc khổ quá thì phải?
“Trẻ con bé tí biết cái gì? Đây cũng là lương thảo trong cốc! Cốc lương thảo, biết không?”
Thất Nhàn ngơ ngơ lắc đầu, chẳng phải vẫn là cỏ sao?
Lão áo tím nhìn nàng cực kì khinh bỉ: “Cốc lương thảo, là thứ mà khi đó trên đời có bao nhiêu người hâm mộ. Ăn cái này, không chỉ có dinh dưỡng ngang hang với đồ ăn mà còn có rất nhiều tính năng hỗ trợ cơ thể.” Vừa nói, vừa đưa một cây bỏ vào mồm mà nhai.
Một bên, ông lão áo xám cũng cầm ăn, mặt không đổi sắc.
Thất Nhàn cầm cốc lương thảo lên, nhìn rồi lại nhìn, thật chẳng muốn nhắc đến, nói gì là muốn ăn. Lại giương mắt nhìn Chiến Sênh Ca, quả nhiên hắn cũng chỉ cầm cái rễ cỏ kia lên mà không ăn.
“Còn có cái gì khác ăn được không?” Thất Nhàn không nhịn được bèn hỏi.
“Còn có thuốc cốc lương thực hoàn, ngươi có muốn không?” Cụ già áo tím liếc nhìn nàng một cái, “Cốc lương thảo chế ra thành thuốc viên, mùi vị cũng như vậy, phải giữ nguyên nước nguyên vị mới tốt.”
“Có cái gì không liên quan tới cái cây cỏ kia không?
Cụ già áo tím nhìn hắn vẻ kì quái: “Không có. Chúng ta ăn cái này cũng đã được hai mươi năm rồi. Ngươi nói có phải không, lão xám xịt?” Vừa nói vừa chuyển hướng qua ông lão áo xám.
Lão không thèm để ý, tiếp tục nhá cỏ.
Thất Nhàn chợt thấy đầu đầy hắc tuyến, đã tới được trình độ ăn cỏ tới mức này, hai người này quả thật cường hãn.
“Các người đang muốn tu tiên, chỉ ăn chay sao?” Mặc dù biết là không phải, nhưng Thất Nhàn vẫn hỏi một câu.
“Nói nhảm!” Lão già áo tím lườm nguýt nàng một cái, “Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn thế sao? Ngày nào cũng ăn cái thứ này được thì lão tử ta chưa già đã yếu.”
Thất Nhàn da mặt run run, cái khuôn mặt trẻ trung thế kia mà nói chưa già đã yếu?
Chỉ nghe lão áo tím nói tiếp: “Còn không phải tại cái lão xám xịt! Lại còn không biết nấu cơm!” Cảm giác như rất là oán hận.
Ông lão áo xám chớp mắt: “Ngươi biết sao?”
Lão áo tím trong nháy mắt như quả bóng bị xì hơi: “Chính là bị cái tình trạng này, chẳng ai biêt nấu cơm, chỉ cỏ thể ăn cốc lương thảo này đến no thôi.”
“Ta biết.” Thất Nhàn nói.
Trong nháy mắt, hai người bốn đạo ánh sáng sáng quắc nhìn thẳng vào Thất Nhàn.
“Ngươi biết nấu cơm thật à?” Cụ già áo tím mắt sáng như sao, phảng phất như đã thấy được tương lai tươi sáng.
Ông lão áo xám cũng nhìn Thất Nhàn không chớp mắt.
Thất Nhàn gật đầu. tuy không thể sánh được với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể nấu ra thứ cho người ăn được, so với gặm cỏ này thì thoải mái hơn nhiều.
Cụ già áo tím nhất thời hớn hở ra mặt, một tay lại muốn vỗ về phía Thất Nhàn, nhưng đi được nửa đường thì thu trở về. Hắn cũng không chậm hiểu đến mức không cảm giác được cái người mặt quan tài trên bàn kia đang hướng về phía tay hắn mà chĩa mũi nhọn lạnh lùng.
“Vậy chúng ta đi tìm chút đồ ăn trở lại, xong rồi ngươi tới nấu.” Cụ già áo tím đứng lên liền chạy luôn ra ngoài.
Ông lão áo xám đuổi theo, chỉ bỏ lại hai chữ cho Thất Nhàn: “Ngươi nấu!”
Chỉ mất công một lúc, hai ông già đã thắng lợi trở về.
Thất Nhàn nhìn lượng đồ được mang về, kinh ngạc sững sờ đến một lúc lâu sau cũng không khép miệng lại được. Hai người này rốt cuộc là đi nơi nào mà kiếm ra nhiều động vật như vậy. Đây đang là tiết giao mùa cuối đông đầu xuân, nhưng sao hai cụ già này ôm về nào là gà rừng, thỏ, hoẵng con…mỗi loại một ít. Bọn họ chắc phải đào sâu ba thước đất đây.
Thật đúng là người mấy chục năm rồi không ăn thịt, muốn hôm nay ăn bù lại toàn bộ sao? Thất Nhàn nhướng nhướng lông mày.
“Đi, nấu mau lên.” Cụ già áo tím ném một vật nhỏ ra, rất ra dáng đại gia, phân phó với Thất Nhàn.
Thất Nhàn bĩu môi: “Ta không chịu được máu. Chỉ chịu trách nhiệm nấu được thôi.”
“Vậy để hắn rửa sạch.” Cụ già áo tím lại đem nhiệm vụ quẳng cho Chiến Sênh Ca đang ngồi đó.
Chiến Sênh Ca giương mắt lạnh lùng quét qua hắn một cái, cụ già áo tím lập tức nhảy xa mấy bước, khoát tay liên tục: “Không cần, không cần nữa, để ta đi là được.” Thái độ nịnh hót kia thiếu chút nữa là cúi đầu gọi Chiến Sênh Ca là đại gia.
Ông lão áo tím trong đầu ngầm tức, rõ ràng là mình mới là chủ nhân chỗ này, tại sao lại phải vâng vâng dạ dạ với tên nhóc con này. Nhưng mà lão sợ lắm, thằng bé này so với cái lão xám xị mặt quan tài kia thì còn trông giống quan tài hơn.
Cụ già áo xám vứt đồ ở đấy xong phải về phòng. Lại bị ông cụ áo tím chìa tay ra kéo, hai người cùng đi làm việc với nhau.
Rửa rau làm thịt sạch sẽ một xong, hai ông già ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, đôi mắt trông chờ thịt ngon lên bàn.
Trong phòng bếp, Thất Nhàn cùng Chiến Sênh Ca bắt đầu vòng thứ hai của công cuộc cải tạo cuộc sống.
Đồ làm bếp trên lò sớm đã tro bụi chồng chất, cảnh tượng hoang vu.
Thất Nhàn đảo đôi mắt to qua, chẳng có đồ gia vị muối tương dấm gì. Nghĩ lại cũng phải, hai ông già kia căn bản không biết nấu cơm, làm sao biết chuẩn bị đồ gia vị gì đây. Có được cái phòng bếp là tốt rồi.
Lập tức, Thất Nhán quyết định làm gà hầm thanh thủy cũng được, tuy không có đồ gia vị phụ trợ, nhưng thái chút ít trái cây dâu trà bỏ vào nấu cùng cũng có một loại hương vị ngọt ngào khác.
Thất Nhàn ở phía trước chỉ huy, Chiến Sênh Ca ở phía sau hỗ trợ. Dường như trong lúc nhất thời bốn mắt chạm nhau, Thất Nhàn cảm nhận được sự ấm áp giữa vợ chồng như trong một gia đình bình thường vậy.
Gà hầm lên bàn chưa được đến một khắc, hai ông lão liền càn quét hết sạch, thần sắc vẫn thèm thuồng như cũ. Thất Nhàn cùng Chiến Sênh Ca cũng chỉ được phần giò cánh mà thôi.
“Nha đầu kia, sau này ở lại trong cốc với chúng ta cũng tốt, Tiềm Long cốc sẽ là nhà của ngươi.” Lão già áo tím cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Thất Nhàn trợn mắt đảo quanh. Đừng tưởng thay đổi thái độ là nàng không biết bọn họ có chủ ý gì. Chẳng phải là muốn nàng làm đầu bếp miễn phí sao?
“Tử sư phụ, cái này còn để xem ý tứ tướng công nhà ta thế nào đã.” Thất Nhàn trực tiếp đem vấn đề đổ cho Chiến Sênh Ca.
Quả nhiên ông già áo tím vừa nghe đến chuyện trao đổi với Chiến Sênh Ca liền lập tức đem đầu rụt trở về.
“Tiềm long cốc?” Thất Nhàn trở nên hứng thú với danh hiệu này của cốc. “Rồng lặn trong cốc, thật là tên hay, ý rất hợp cảnh.”
“Lão xám xịt,” lão già áo tím cười lớn, “không ngờ thực sự có người tán thưởng cái tên mỉa mai châm biếm mà ngươi đặt kìa.”
Ông lão áo xám lườm hặn một cái: “Ngươi không nói gì thì cũng chẳng ai bảo là ngươi câm. Còn không mau tìm cách giải cổ đi!”
Lão già áo xám bĩu môi: “Thật chẳng có chút hài hước nào cả. Thật không hiểu nổi vì sao ta lại có thể chịu đựng được ngươi nhiều năm như vậy.” Đột nhiên như nhớ tới cái gì, đảo mắt nhìn cái bộ mặt ngàn năm không đổi của Chiến Sênh Ca. Lão già áo tím vui vẻ, khuỷu tay huych huých ông già áo xám: “Uy, thằng bé kia không phải là con ngươi sao, sao mà bộ dạng giống thế?”
Thất Nhàn đang uống nước nghe vậy, “Phụt” một cái mạnh mẽ phun ra ngoài, trực tiếp văng vào ông lão áo xám ngồi đối diện.
Bên trong nhà yên tĩnh, trong nháy mắt trở nên vô cùng quỷ dị.
Sắc mặt ông lão áo xám đã trầm lại còn trầm hơn.
Chiến Sênh Ca ánh mắt như lưỡi đao cùng nhau hướng nhìn về phía ông lão áo xám.
Lão già áo tím miệng run run, nhìn thấy tình thế không tốt, liền đứng hướng về phía Thất Nhàn la lên: “Nha đầu này, ăn uống no đủ rồi thì đi cùng ta. Trước dạy ngươi công phu trầm tâm tịnh khí đã,” sau đó chạy tất tả đi, dáng vẻ vô cùng lo lắng, cứ như phía sau có ác quỷ đuổi theo vậy. Một tên mặt quan tài đã quásức chịu đựng rồi, lại thêm một tên nữa, còn không bằng bảo lão nhảy vào quan tài mà nằm.
Da mặt Thất Nhàn run lẩy bẩy, ăn uống no đủ? Lão định nói chính bản thân mình chắc?
Thất Nhàn đuổi theo, bỏ lại Chiến Sênh Ca và ông lão áo xám mặt đối mặt như hai tòa cẩm thạch.
Lão già áo tím dạy Thất Nhàn cách kìm nén tâm tình, cũng chính là phương pháp áp chế tạm thời khi cổ tái phát.
Ban đêm, Thất Nhàn cùng ông lão áo tím luyện xong công phu trở về, lại thấy ông lão áo xám cùng Chiến Sênh Ca vẫn ngồi bên cạnh cái bàn ăn như cũ. Vẫn y nguyên vị trí như trước.
Ông lão áo xám vẫn cầm dược thảo trong tay không rời, Chiến Sênh Ca không biết tìm được một quyển sách ở nơi nào, đang đọc.
Hai bộ mặt giống nhau, không hề gợn sóng. Hài hòa quá.
Thất Nhàn miệng run run, lại nhớ ra cái câu do lão áo tím thuận miệng bịa ra. Bây giờ nhìn kĩ lại, quả cũng giống nhau mấy phần.
Lão già áo tím đặt bước vào phòng, thấy tình cảnh như vậy, bật thốt lên: “Ơ, phụ tử tình thâm ghê, còn ngồi cùng nhau cơ đấy.”
Chỉ thấy một bồn hoa, một quyển sách bay trên không trung, vẽ ra hai đường cong xinh đẹp, cùng nhau hướng về đầu lão già áo tím mà bay tới.
Chỉ nghe thấy “Độp”. “Độp” hai tiếng lần lượt vang lên, lão già áo tím đã ngã bộp xuống đất.
Thất Nhàn phì cười một tiếng, lão áo tím đã trở thành gấu trúc động vật bảo vệ cấp quốc gia rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.