Chương trước
Chương sau

Thất nhàn một tay ôm tiểu Cẩu nhi, một tay bưng lấy chén hoa quế nhưỡng. Con chó nhỏ này thật đúng là kén ăn, mọi thứ đều không thích, cứ thích hoa quế nhưỡng đặc chế. Đơn giản nàng bây giờ là chủ mẫu, nên đi khố phòng của Chiến gia muốn lấy bao nhiêu thì có bấy nhiêu

“Chủ mẫu, ngài còn chưa khang phục, sao có làm việc nặng nhọc?” Vừa vào cửa, Hỉ nhi liền kêu lên.

Nặng nhọc? Thất nhàn khiêu mi. Nha đầu kia có biết dùng từ hay không? Bất quá là đút tiểu Cẩu nhi uống rượu ủ mà thôi.

“Chủ mẫu, ngài hẳn phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.” Hỉ nhi lại nói. lúc chủ mẫu nhà các nàng bị cô gia mang trở lại, thì người đầy máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Chủ mẫu nhà các nàng rốt cuộc là gặp được chuyện nguy hiểm như thế nào rồi!

Thất nhàn cười khẽ: “Hỉ nhi, ngươi khẩn trương quá mức. Ngươi xem, ta hiện tại không phải đã rất tốt sao?” Nàng nói đều là lời nói thật, chỉ cần giải độc của ám tiễn, thì miệng vết thương của ám tiễn đối với nàng mà nói, thật sự không coi vào đâu.”Tiểu Cẩu nhi, ngươi nói có đúng không?” Thất nhàn chuyển hướng phía tiểu Cẩu nhi trong ngực.
Hỉ nhi không nói lời nào, trực tiếp từ trong tay Thất Nhàn đoạt đi cái chén, tiểu Cẩu nhi nhìn thấy thức ăn ngon trong miệng cứ như vậy mà bay mất, lập tức từ trong ngực Thất Nhàn nhảy đi ra ngoài, nhảy hướng rượu ủ.

“Tham ăn!” Thất nhàn liếc trắng mắt tiểu Cẩu nhi, vì có lộc ăn, rõ ràng biến thành kẻ đào ngũ, trực tiếp vứt bỏ người chủ nhân là nàng đây.

Thất nhàn nhìn phong cảnh quen thuộc của Liên Nhu Uyển, bĩu môi, trong khoảnh khắc nàng mở mắt tỉnh lại, liền biết mình không chỉ có không chết, còn bị mang về Chiến gia. Cũng không biết nên nói mình gặp vận may tránh được một kiếp, hay là nói mình bất hạnh lại tiếp tục chìm nổi trong vòng lẩn quẩn này.

Cũng không biết rõ lắm Chiến Sênh Ca đang suy nghĩ gì, từ khi nàng tỉnh lại, đã mấy ngày không thấy hắn rồi.

Nghĩ đến ngày đó trong khoảnh khắc mình nhịn không được, đã bại lộ lực lượng của mình. Thất Nhàn tóm lại cảm thấy rất đau đầu. Hiện giờ, xác định vững là mình không thể giả vờ nổi ở trước mặt nam nhân kia nữa. Nam nhân kia cũng là kỳ quái, cũng không có qua đây truy hỏi mình.

“Thất muội.” Thất nhàn đang nghĩ ngợi, thì thình lình nghe được từ phía cửa ra vào có một thanh âm truyền đến.

Thất nhàn giương mắt, có thể ở Chiến gia này gọi nàng là thất muội đại khái ngoại trừ lão Nhị Cơ gia đến nay còn chưa thấy mặt qua, vẫn đang ở Chiến gia làm môn khách thì còn ai.

Chỉ thấy cửa ra vào đứng một nam tử mặc xiêm y màu xanh, với một gương mặt trẻ con lại bởi vì một đôi mắt hoa đào mà sinh sửa lại tướng mạo, nhưng cũng cực kỳ tuấn tú. Vui vẻ nhẹ nhàng không giống với Chiến Nhược Thủy đầy tâm cơ kia, cũng khác hẳn vẻ ôn nhuận của lâm Duẫn Chi, còn hết lần này tới lần khác có hương vị tràn đầy sức sống.

Hỉ nhi kinh hỉ phúc thân: “Nhị thiếu gia!” Trên mặt nổi lên chút xíu đỏ ửng, tại nơi địa phương này mà có thể nhìn thấy người nhà mẹ đẻ như thế thật đúng là không dễ dàng.

“Nhị ca.” Thất nhàn hô một tiếng, đang muốn đứng lên.

Cơ Nhị Tuyệt đến gần, ngăn lại: “Thất muội ngồi yên. Nếu như vì ta, mà ngươi tác động đến miệng vết thương, phỏng chừng chủ nhà sẽ trực tiếp xé xác ta.” Miệng mang đầy ý tứ trêu chọc.

“Nhị ca đừng giễu cợt tiểu muội.” Thất nhàn nói. Người nam nhân kia sẽ vì nàng mà cùng thuộc hạ trở mặt? Thất nhàn rất là hoài nghi.

Cơ nhị tuyệt cười nói: “Nhị ca gần nhất bị chủ nhà phân công ra ngoài kiểm toán, bởi vậy, một mực không có đến thăm tiểu muội được. Không nghĩ tới, lúc này mới có chút ít thời gian, tiểu muội đã thành Chiến gia chủ mẫu.”

“Gia ưu ái.” Thất nhàn ngoan ngoãn cúi đầu. Thật muốn định đứng lên, thật đúng là nam nhân kia “Ưu ái” tới, dù cho làm bừa đùa giỡn gian trá, thì hắn cũng muốn sinh đem danh hiệu chủ mẫu này bỏ trên đầu nàng

Huống hồ, cái nhị ca trên danh nghĩa này sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác sau khi xảy ra chuyện mới đến chỗ nàng, như thế thì mang tâm tư gì? Nều Cơ Nhị Tuyệt biết rõ nàng không Cơ Ngũ Nhiêu mà là Cơ Thất Nhàn, thì Chiến Sênh Ca sao lại không hiểu được chứ?

“Chỉ là, ta càng thêm không nghĩ tới thất muội ngày bình thường thân thể yếu ớt nhưng lại có bản lĩnh tốt như vậy.”Quả nhiên, Cơ Nhị Tuyệt ngưng nụ cười.

Muốn thử nàng sao? “Người khi liều chết, thì cũng mạnh hơn nhiều.” Thất nhàn nói, “Nhị ca, ngươi cũng biết, người, luôn có chút ít bí mật của mình.”

Cơ nhị tuyệt nhìn nàng thật lâu, hắn vốn cùng với cái tiểu muội này không có cảm tình thâm hậu, nếu không phải là vì Gia, hắn cũng lười được chạy đến đây một chuyến. Thất Nhàn vốn nên đi vào nội cung lại gả vào Chiến gia đã là chuyện rất kỳ quái, hơn nữa, tiểu muội mà nhiều năm qua nhã nhặn, văn văn nhược nhược lại là cái cao thủ thâm tàng bất lộ, nghĩ như thế nào đều thấy vô cùng khác lạ.

Ngày đó Gia ôm Thất Nhàn đẫm máu trở lại, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra lo lắng trong mắt hắn. Qua nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên gia đối với một nữ nhân để bụng. Tuy nhiên không biết cái này có tính là chuyện tốt không, nhưng nếu Thất Nhàn không là đơn thuần Thất Nhàn Cơ gia, vậy thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

“Giữ mình chi đạo không gì đáng trách. Ta chỉ muốn đề tỉnh một câu cho tiểu muội.” Cơ Nhị Tuyệt nói, “Ngàn vạn lần không cần phải làm ra chuyện phản bội gia.”

A a, không cần hắn cảnh cáo, nàng cũng biết. Nàng cũng không muốn nếm thử lửa giận nam nhân kia.

Bất quá, hắn rốt cuộc hoài nghi cái gì? Cũng không phải bởi vì hoài nghi nàng không phải Cơ Thất Nhàn, mà giống như là hoài nghi sau lưng nàng rốt cuộc có nhiều thân phận, là cái dạng gì thế lực. Lại liên hệ với chuyện ám sát lần này đối Chiến Sênh Ca, Thất Nhàn khẳng định trong lúc này tuyệt đối ẩn chứa cái gì đó. Dù cho đối phương là đương gia đệ nhất môn đình, gia đình người thường cũng không thể có phái ra đội ngủ xác thủ ác liệt như vậy.

Lập tức, thất nhàn cúi đầu: “Tạ nhị ca nhắc nhở. Tiểu muội sẽ ghi nhớ.”

“Bất quá, vẫn là chúc mừng tiểu muội thành chủ mẫu Chiến gia.” Cơ nhị tuyệt lại nở nụ cười, quét qua tối tăm, “Chứng kiến tiểu muội vô sự, ta cũng yên lòng. Nhị ca sẽ không quấy rầy tiểu muội ngươi nghỉ ngơi.” Nói xong liền muốn đứng dậy.

“Nhị ca, đi thong thả.” Thất nhàn đứng dậy đưa tiễn. Rõ ràng không có lòng đến thăm nàng, chỉ là đến thử mà thôi, người này đối với Chiến Sênh Ca rất là trung tâm.

.

Đêm đó, Chiến Sênh Ca phái người thỉnh chủ mẫu cùng tất cả các phòng phu nhân đi Lẫm Ca Uyển dùng bữa, Thất Nhàn dùng lý di bệnh chưa khỏi để chối từ.

Mấy ngày nay Chiến Sênh Ca chưa tới sân của nàng cũng là chuyện tốt, hiện tại nàng cũng không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối diện với hắn. giả dạng nhu nhược thì tuyệt đối không thành, nàng đã ở trước mặt hắn bạo lộ bản tính.

Cũng không lâu lắm, nô bộc lại quay lại Liên nhu uyển, mang đến vài hộp Nhân sâm, lộc nhung, nói là gia phân phó đưa cho chủ mẫu bổ thân thể.

Thất nhàn khóe miệng co giật. Mặc dù không có nhìn thấy những biểu lộ của các phu nhân, nhưng nàng tuyệt đối có thể tưởng tượng ra, cái này thì ngày thứ hai nàng sẽ phải chịu hậu viện “Nhiệt liệt hoan nghênh” như thế nào a.

Dùng thiện không bao lâu, thì Chiến Sênh Ca đi vào Liên nhu uyển, phất tay gọi Hỉ nhi, Nhạc nhi lui xuống.

Thất nhàn tiếp tục đùa với tiểu Cẩu nhi, cũng không đứng dậy. Đều đã lật ngửa bài rồi, thì nàng không cần giả trang nữa.

Chiến Sênh Ca liếc nhìn nàng một cái, cũng không trách cứ, ở đối diện với Thất Nhàn, ngồi xuống, phối hợp bắt đầu lật xem sách.

Thất nhàn giương mắt. Nam nhân này làm cái gì? Chạy đến chỗ này của nàng cái gì cũng không nói không hỏi, muốn phóng áp lực thấp đến đây sao?

“Gia, ngươi biết ta là thất nữ của Cơ gia?” Thất nhàn rốt cục nhịn không được mở miệng.

Chiến Sênh Ca không ngẩng đầu: “Tự nhiên biết rõ.”

Thất nhàn cau mày: “Ngươi muốn kết hôn chính là ngũ tỷ ta?”

Dừng một chút, Chiến Sênh Ca đáp: “Ừ.”

Thất nhàn im miệng, không có lại hỏi tiếp vấn đề này. Trực giác của nàng được cảm thấy vẫn là không nên hỏi mới tốt, đây lại là một bí mật mà nàng không nghĩ chạm đến. Hơn nữa, không biết tại sao, nàng rất tự tin, chỉ cần nàng hỏi, Chiến Sênh Ca nhất định sẽ trả lời. Nàng mới không cần biết rõ, loại chuyện này rời đi càng xa càng tốt.

Lập tức, Thất Nhàn mở miệng: “Gia, ngươi vì cái gì muốn ta làm đương gia chủ mẫu?”

Chiến Sênh Ca tiếp tục nhàn nhạt nói: “Người của ta, tự nhiên phải xứng đôi với ta.”

Thất nhàn hướng lên trời liếc trắng mắt, nói cho cùng, vẫn là Hỉ nhi gây họa cho nàng a! Sao hắn không đi tìm Hỉ nhi phụ trách chứ? Nàng, thật là quá oan.

Chiến Sênh Ca buông sách, mắt nhìn Thất Nhàn, nói: “Nghỉ ngơi.”

Thất nhàn khóe miệng co giật, hắn có ý tứ gì? Chẳng lẽ là nghĩ ở chỗ nàng lúc này? Nam nhân này chẳng lẽ biến thái đến nỗi nàng bị thương như vậy cũng không buông tha?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.