Chiến Sanh Ca chăm chú nhìn Thất Nhàn một trận, tựa hồ muốn từ đó nhìn ra chút gì. Làm cả người Thất Nhàn run rẩy một phen, đoán không được ý nghĩ. Nam nhân này hôm nay rốt cuộc làm sao thế này? Thất Nhàn bộ dạng thì phục tùng còn ở một bên trộm dò xét Chiến Sanh Ca. Chạm đến ánh mắt thâm trầm của Chiến Sanh Ca thì lại nhanh chóng cúi đầu, dáng điệu nhu thuận mềm mại. Chiến Sanh Ca rốt cục mở miệng cũng:“Tuy rằng ta cảm thấy ngươi yêu ta cũng không có gì đáng trách, cũng là điều ngươi phải làm. Nhưng không thể lấy tánh mạng của ngươi làm tiền đặt cược, làm áp lực. Ngươi yên tâm, về sau cho dù Nhị thập tứ có đứa nhỏ đi, ta cũng sẽ nhớ rõ ngươi, cũng sẽ thường xuyên đến chỗ ngươi một chút.” A? Thất Nhàn cảm thấy một trận gió lạnh. Nam nhân này rốt cuộc bị thần kinh gì a? Cái gì mà thương hắn là chuyện phải làm? Cái gì mà tánh mạng làm tiền đặt cược? Nàng phi thường quý trọng sinh mệnh mình a! Sao lại lấy sinh mệnh mình ra nói giỡn? Nam nhân này có phải cảm thấy mình tốt bụng quá hay không? Lần đầu tiên nam nhân này nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là thần kinh rối loạn sao? Lập tức Thất Nhàn nói chuyện càng thêm ôn nhu:“Tiện thiếp không rõ lời gia nói. Thỉnh gia nói rõ.” Nhưng Chiến Sanh Ca không hề nói gì nữa, chỉ nói:“Đi ngủ đi.” Ôi! Nam nhân này quả nhiên có vấn đề! Hôm nay buổi tối cư nhiên không có làm việc, phải biết rằng, lần trước hắn đến là ép buộc đến quá nửa đêm mới cho nàng ngủ . Lúc này đến lại chỉ nói đôi lời chẳng hiểu ra làm sao. Nếu dùng cách nói này mà tính là ban thưởng, thì cũng nên thưởng cho phòng Nhị thập tứ kia đi. Thất Nhàn suy nghĩ thế nào cũng không ra a, trong đầu này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Bên trong màn cảnh xuân tràn đầy. Nam nhân thì cố gắng cày cấy, còn nữ nhân lại hồ nghi đầy bụng. Thật là đồng giường cùng gối lại dị mộng! Ngày thứ hai, Chiến Sanh Ca vẫn như trước rất sớm đã không thấy tăm hơi bóng dáng. Thất Nhàn ngủ thẳng đến giữa trưa mới đứng dậy ăn cơm. Không chút ngoài ý muốn nào, là nam nhân kia vẫn dư thừa tinh lực như vậy, Thất Nhàn thật không có tiếp tục mất mặt nữa. Đại khái là đã chậm rãi thích ứng với hiệu suất lẫn tiết tấu cao của nam nhân kia, Thất Nhàn cư nhiên không có hôn mê. Lúc buổi chiều, Liên Nhu Uyển cũng nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Chiến Nhược Thủy mang vẻ mặt cười cười nhìn Cơ Thất Nhàn. Thất Nhàn chột dạ một trận. Lại là loại ánh mắt này! Hôm qua chủ tử hắn đã chạy tới đây phát cơn thần kinh cả đêm. Tại sao, hôm nay hồ ly quản gia này cũng học theo chủ tử hắn thế? Mặc kệ nam nhân này, mình uống trà ngon. Thất Nhàn nâng chén trà, tinh tế bình phẩm trà. Tuy rằng Thất Nhàn đối với trà không hiểu nhiều lắm, nhưng quan tâm đến trà này so với hồ ly trong bụng toàn ý xấu vẫn tốt hơn. Chỉ nghe Chiến Nhược Thủy đột nhiên cười lên tiếng vài tiếng: “Nhược Thủy không nghĩ tới phu nhân yêu gia sâu đậm như vậy……” “Phốc” toàn thân, Thất Nhàn một chút cũng không nhẫn được, nước liền phun ra ngoài thẳng tắp, hướng mặt Chiến Nhược Thủy ở phía đối diện mà bắn tới. Chiến Nhược Thủy đầu hơi nghiêng qua, nhanh chóng tránh sang, một giọt nước cũng không trúng, bộ dáng vẫn tao nhã tư thái như trước. “Cái kia…… Chiến quản gia, thật sự xin lỗi……” Thất Nhàn khóe miệng càng không ngừng run rẩy, ai làm cho hắn đột nhiên nói ra một câu kinh khủng như vậy chứ? Hôm qua chủ tử của hắn là Đại gia kia cũng không hiểu ra sao. Hôm nay, hắn lại không sợ hãi nói không ngớt những lời làm người ta buồn nôn! Chủ tử hắn tự kỷ, hắn cũng giống chủ tử hắn hay sao? Hắn nói cái gì? Nàng Cơ Thất Nhàn yêu cái nam nhân mắc bệnh yêu sạch sẽ biến thái diện si thêm mặt như người chết kia? Còn sâu đậm nữa? Nói mớ đi! Chính nàng cũng không biết mình yêu cái nam nhân kia, sao hai chủ tớ này lại có thể khẳng định như vậy? Huống hồ, hoàng triều này thoải mái như vậy sao? Cả ngày đem tiếng yêu vắt bên miệng? Lập tức, Thất Nhàn nhịn xuống da mặt run rẩy:“Xin hỏi, đại quản gia, ngươi làm thế nào biết…… Ách…… Tiện thiếp…… Yêu gia?” Thật sự là nói không nên lời a! Chiến Nhược Thủy nói:“Hôm qua, nha đầu phu nhân đi thư phòng gia.” Thất Nhàn cảm thấy “Lộp bộp” một chút. Hỉ Nhi! Nha đầu đầu gỗ thần kinh kia làm cái gì? Chiến Nhược Thủy nói tiếp:“Cái nha đầu kia cũng rất thành thật. Tự nhiên vì phu nhân người kêu oan. Nói phu nhân không có gia sẽ không sống được, gia chính là động lực sống sót của phu nhân. Phu nhân là thiệt tình đối với gia, yêu gia, gia trăm ngàn lần không thể quên phu nhân……” Tiếp theo, Thất Nhàn đã nghe không nổi nữa rồi. Chỉ nghe đầu óc “Oanh” nổ tung một tiếng! Sốc! Quá sốc rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]