Chương trước
Chương sau

Đêm dài, Chiến Sanh Ca rốt cục buông sổ sách xuống, Thất Nhàn ở bên cạnh rõ ràng là sắp bùng nổ.
Hơn nửa đêm hắn xem sổ sách còn chưa tính, vì cái gì muốn tới viện của nàng? Đến viện của nàng xem sổ sách còn chưa tính, vì cái gì nàng phải cùng hắn hầu cả đêm? Chịu đựng đến đêm khuya còn chưa tính, vì cái gì hắn thì ngồi, mà nàng thì phải đứng, còn phải hầu hạ hắn?
Nội tâm Thất Nhàn tức giận, trong lúc nhất thời bành trướng thật to.
Chiến Sanh Ca dường như toàn không hiểu, phân phó: “Rửa mặt.”
Rửa mặt? Chẳng lẽ ý của hắn là hơn nửa đêm để một cái thiếu nữ như nàng đi múc nước? Vì đêm đã khuya, nàng đã sớm phân phó Hỉ Nhi cùng Nhạc Nhi đi nghỉ ngơi. Lúc này có thể điều động nhân thủ cũng chỉ có nàng cùng đại gia trước mặt này.
Chỉ thấy đại gia này nói xong liền ngồi ở chỗ không nhúc nhích, thực hiển nhiên không có khả năng tự mình động thủ. Việc múc nước này tự nhiên liền rơi xuống trên người làm tiểu thiếp Cơ Thất Nhàn.
Thất Nhàn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đáp tiếng: “Vâng, tiện thiếp đi múc nước cho gia.” Bộ dạng phục tùng, chốc lát lại miết ngọc bài khắc “25” bên hông, cơn tức trong nội tâm càng tăng lên.
Phi! Còn tiện thiếp nữa! Đại gia này có hai mươi lăm cái tiểu thiếp, mới là chân chính tiện gia đi!
Thất Nhàn không chỗ xì, chỉ phải đem ngọc bài khiến người chán ghét kia làm như Chiến Sanh Ca, hung tợn xả giận, tiện tay liền ném đi ra ngoài không một tiếng động.
Mắt Thất Nhàn đầy ý xấu bưng chậu nước lạnh vào phòng. Muốn rửa mặt a? Đông chết hắn!
Chiến Sanh Ca thật ra không hề dị nghị, nhưng lại rửa ráy bằng nước đá.
Lúc này mùa đông giá rét, dùng nước lạnh giá như vậy, Thất Nhàn ở bên cạnh nhìn đều thấy lạnh run cả người. Nam nhân này chẳng lẽ cảm giác không nhạy bén sao? Nước lạnh như vậy, mắt cũng không chớp cái nào, sắc mặt cũng không biến một chút. Thần sắc thản nhiên, giống như chuyện này thực bình thường.
Rửa mặt xong, Chiến Sanh Ca quay đầu, nhìn về phía Thất Nhàn: “Phu nhân đâu?”
A? Nam nhân này có ý tứ gì? Sắc mặt Thất Nhàn nhất thời trở nên kỳ quái: “Gia, ngài hỏi là nhị thập ngũ phu nhân sao?”
“Ân, phu nhân đâu? Kêu nàng vào đi.” Thanh âm Chiến Sanh Ca vẫn không có độ ấm như trước.
Yên lặng trong nháy mắt.
Khóe miệng Thất Nhàn bắt đầu run rẩy. Lúc này, nàng rốt cục hiểu được câu Chiến Sanh Ca nói “Giống nhau” lúc trước chứa đựng ý nghĩa như thế nào, nàng cuối cùng rốt cục cũng hiểu được ý nghĩa của cái ngọc bài “25” kia.
Không thể tin được đệ nhất nam nhân hoàng triều cư nhiên là cái diện si!
Hắn không nhận ra mặt người làm sao có khả năng nhận ra cái gì là xinh đẹp cái gì là xấu xí? Tự nhiên sẽ cảm thấy nàng cùng nữ nhân khác giống nhau ! Có lẽ toàn bộ hậu viện ở trong mắt hắn cũng là một dạng đi, dù sao đều là nữ nhân. Khó trách hắn đưa ỗi nữ nhân một cái ngọc bài, nguyên lai không phải dấu hiệu gia tộc gì, mà vì thuận tiện cho hắn nhận thức mà thôi.
Mạnh mẽ, quá mạnh mẽ! Nam nhân này không chỉ có bệnh sạch sẽ biến thái, không ngờ mặt tê liệt còn thêm diện si, nam nhân như vậy mà có hai mươi mấy cái nữ nhân điên cuồng chạy đến tận đây, không biết là do thói đời này rất biến thái hay vẫn là mình không theo kịp xu hướng của thời đại?
“Gia, tiện thiếp ở ngay tại nơi này.” Thất Nhàn thở dài, cũng không biết nên trả lời vấn đề Chiến Sanh Ca như thế nào.
Chiến Sanh Ca lướt qua bên hông nàng, nhẹ giọng nói:“Ngọc bài đâu?”
Thất Nhàn bĩu môi, xí! Không có ngọc bài sẽ không nhận thức người đi! Nhưng vẫn là buông mắt, hoảng sợ: “Vừa mới lúc nãy múc nước, không cẩn thận đã đánh mất ngọc bài. Tiện thiếp mong gia trách phạt.”
Trách phạt đi! Trách phạt đi! Chỉ cần không cần mang ngọc bài kêu nàng làm cái gì đều được.
Chiến Sanh Ca liếc nhìn nàng một cái:“Quên đi. Ngày mai ta gọi người đưa một cái nữa lại đây.”
Thất Nhàn trong nháy mắt oán hận lại nảy sinh, vẫn là trốn không được vận mệnh “25” kia. (TT: haha)
Đột nhiên, Thất Nhàn cảm giác không khí không đúng, sau khi rửa mặt xong trình tự kế tiếp không phải là ngủ sao. Lần trước hai người gặp mặt, chưa nói được mấy câu liền trực tiếp tiến vào chủ đề. Cũng chính là cái đêm động phòng hoa chúc kia để lại bóng ma thật sâu cho Thất Nhàn. Dù sao có ai mà ở đêm tân hôn của mình hôn mê ba lượt chứ?
Trong đáy lòng Thất Nhàn trực giác muốn phản kháng, nhưng cũng không biết phải làm sao. Dù sao ở trên khía cạnh pháp luật mà nói, mình coi như là lão bà hợp pháp của nam nhân này. Chuẩn xác mà nói, là tiểu thiếp hợp pháp.
Chỉ thấy Chiến Sanh Ca đang cởi áo tháo thắt lưng, Thất Nhàn cảm thấy an ủi mình, tối thiểu lần này nam nhân này không cần mình vì hắn thay quần áo, không phải sao?
Lập tức tim đập mạnh một cái như từ cõi chết trở về, đến đây đi, cùng lắm thì nàng lại hôn mê ba lượt!
Ngày hôm sau lúc Thất Nhàn tỉnh lại, Chiến Sanh Ca đã sớm không thấy bóng dáng .
Kỳ thật lúc Chiến Sanh Ca đi, Thất Nhàn cũng biết. Chẳng qua nàng không muốn nhúc nhích, Chiến Sanh Ca lúc này cũng không kêu nàng, phỏng chừng Chiến Sanh Ca cũng hiểu được kêu nàng đứng lên cũng không có tác dụng gì, muốn rửa mặt thì mang nước lạnh, muốn thay quần áo thì lại càng không có tay nghề.
Thất Nhàn cũng mừng rỡ nằm ở trên giường, không cần sáng sớm đã bị hành hạ như vậy.
Tối hôm qua, bộ dáng cái nam nhân kia vẫn giống con sói đói như trước, quả nhiên không phụ ước vọng của mình, mình lại giống như lần trước hoa lệ ngất đi ba lượt mới thôi!
Nhưng, nam nhân này có hai mươi lăm phòng tiểu thiếp kia mà, không có khả năng tự mình cấm dục mới đúng. Có thể chiếu theo hai lần hắn cùng với mình mà so ra, thật giống như là ác quỷ mới từ địa ngục đi ra, bất cứ thế nào đều đút hắn ăn không no!
Huống hồ, nghe nói nam nhân này mỗi ngày đều sống về đêm giống như tên của hắn, hàng đêm “Sanh ca” đi. Mặc dù không có ca múa, nhưng nữ sắc không ngừng .
Thất Nhàn không khỏi buồn bực, nam nhân này bán mạng gieo giống như thế, sao hậu viện lại không có một đứa nhỏ nào vậy? Cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua phu nhân phòng nào có thai.
Chẳng lẽ là hắn gieo rắc nhiều, nhưng tỉ suất sống cũng không cao? Hay là nơi này có ẩn tình gì?
Thất Nhàn bĩu môi, thật sự là cái nhà phiền toái. Nhưng mặc kệ như thế nào, trăm ngàn lần không cần dính đến nàng!
Thất Nhàn vui vẻ ngủ, bên tai lại nghe đến thanh âm Chiến Nhược Thủy cái quản gia hồ ly kia ở ngoài cửa: “Hỉ Nhi, đây là gia ban cho Nhị thập ngũ phu nhân, ngươi đi bẩm báo phu nhân một chút.”
Hỉ Nhi vội vàng vào phòng:“Phu nhân, mau dậy đi. Chiến quản gia mang đồ tới.”
Thất Nhàn không vui trợn mắt, thật đúng là đưa thứ ban cho nàng đến đây! Tuy nói là thứ tốt, nhưng đó là bùa đòi mạng muốn mệnh của nàng a! Thất Nhàn bất đắc dĩ, cảm thấy lạnh thêm một tầng, cọ xát một chút để Hỉ Nhi thay xiêm y ình, lúc này mới ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Chiến Nhược Thủy đang lẳng lặng chờ. Thấy Thất Nhàn đi ra, liền tiến lên đón tiếp: “Phu nhân, đây là rương châu báu gia ban cho phu nhân.
Thất Nhàn bộ dạng phục tùng, nói: “Phiền toái Chiến quản gia.” Rồi liếc mắt quét qua cái thùng kia một cái, lập tức khóe miệng run rẩy. Cái thùng này cũng quá lớn đi! Tuy rằng nói là một rương châu báu, nhưng nàng nghĩ nhiều nhất chỉ là một cái thùng lớn như tủ quần áo vậy, kết quả là cư nhiên bốn người nâng cái thùng lớn bằng hai cái tủ quần áo. Biết là Chiến gia có tiền, nhưng ra tay như thế này thì cũng quá xa hoa một chút đi.
Chiến Nhược Thủy nói tiếp: “Phu nhân được ban cho nhiều như vậy ở Chiến gia là có một không hai. Nhiều năm như vậy, Nhược Thủy cũng chỉ thấy các phu nhân đều như nhau. Nhược Thủy trước tiên ở chỗ này chúc mừng phu nhân được gia sủng ái.”
Giọng điệu cười cười làm cho Thất Nhàn rất là khó chịu. Biết rõ Chiến Sanh Ca hành động như vậy sẽ làm cho ngày tháng của nàng trong hậu viện này thêm khổ sở, hắn lại còn nói thế, không phải là chế giễu thì là cái gì?
Lập tức, Thất Nhàn lại dùng dáng điệu kinh hoàng: “Chiến quản gia nói đùa……”
Chiến Nhược Thủy trái lại không tiếp nhận, chỉ nói:“Thưởng hậu hĩnh như vậy Nhược Thủy vẫn chưa thấy qua. Chính là theo ý Nhược Thủy, phu nhân hay là chọn lựa một chút trang sức tượng trưng, rồi đem cái thùng này trở về.”
Quả thật, cái thùng này sẽ là nơi phát ra tai họa, không thể giữ a! Thất Nhàn đang chuẩn bị trả lời.
Chỉ nghe Chiến Nhược Thủy đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bài sáng long lanh, đưa tới:“Đây là gia bảo Nhược Thủy giao cho phu nhân .”
Thất Nhàn giương mắt nhìn, trong nháy mắt đã đen mặt. Chỉ thấy trên ngọc bài có cái chữ cứng nhắc không phải “25” thì là cái gì?
Chiến Sanh Ca trí nhớ quả nhiên là tuyệt cú mèo, không chỉ nhớ rõ mang đồ ban đưa cho nàng, lại càng không quên đưa cho nàng một cái ngọc bài nữa.
Tên nam nhân kia, quả nhiên là sáng sớm mang đến xui xẻo cho nàng.
Lập tức, Thất Nhàn phẫn nộ. Cái rương châu báu kia nàng muốn! Nếu nàng không cần thì làm sao không làm thất vọng ánh mắt các nữ nhân ác độc trong gia yến hôm qua chứ? Nàng nếu không cần làm sao không thất vọng sau này bị các nữ nhân hậu viện mỗi ngày làm khó dễ? Làm sao mà làm thất vọng ngọc bài “25” này?
Thất Nhàn hung hăng tiếp nhận ngọc bài, mở miệng nói:“Chiến quản gia sao lại nói như thế? Gia ban cho đồ này nọ cho tiện thiếp làm sao có thể trả về? Như vậy chẳng phải là đánh vào miệng gia sao?” Sau đó phân phó Hỉ Nhi bên cạnh: “Hỉ Nhi, đi dọn dẹp chỗ, chúng ta đem đồ gia ban ang trưng bày lên.” Sau đó mỗi ngày đốt nhang cúng bái!
Chiến Nhược Thủy buồn cười nhìn biểu tình biến hóa Thất Nhàn giây lát rồi biến mất. Mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này đều cảm thấy nàng rất thú vị a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.