“Làm sao vậy?” một thanh âm lộ vẻ hơi già nua nhưng cũng không mất uy nghiêm truyền vào, cũng rất đúng lúc giải cứu không khí xấu hổ ở trong phòng.
Cơ Thất Nhàn nhìn ra ngoài, chỉ thấy một nam nhân ước chừng hơn năm mươi tuổi đi đến. Một thân mặc áo dài đen, tóc dài trên đầu đã thoáng có chút hoa râm, đùng một cây trâm gỗ mộc cố định ở trên đỉnh. Khóe mắt hẹp dài thoáng có chút nếp nhăn, gầy nhưng không khô mi, vẫn có thể thấy vẻ anh tuấn khi tuổi trẻ. Đây đại khái chính là chủ gia sản Cơ gia cũng là lão phụ thân của Cơ Thất Nhàn nàng.
Cơ lão phụ thân dừng lại, nhìn Cơ Thất Nhàn, rồi nhìn lại Cơ Lục Phúc một thân hỗn loạn: “Sao lại thế này?”
Không đợi Cơ Tam Huệ đáp lời, chỉ nghe nhị phòng áo đỏ kia khóc nức nở nói: “Lão gia, ngài cần phải làm chủ cho Phúc Nhi chúng ta a! Mẫu tử chúng ta có lòng tốt tới thăm thất tiểu thư, chúng ta, nhưng không ngờ Phúc Nhi lại nhận sự vũ nhục này. Phúc Nhi chúng ta từ nhỏ đến giờ có bao giờ bị chịu tội như thế a! Chuyện này truyền ra ngoài, bảo nhị phòng chúng ta làm thế nào có thể sống yên ở nhà mình? Ta làm thế nào mà quản lý toàn bộ hậu viện này cơ chứ?” Nói xong lại khóc lóc om sòm gào lên vài tiếng.
Thật đúng là người xấu phải cáo trạng trước!
Cơ Thất Nhàn nhìn nhị phòng ra vẻ giống như một tiểu cô nương lấy cái khăn tay lau ánh mắt, không khỏi cả người buồn nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-duong-gia/1412588/chuong-6.html