Lúc Cơ Nô tỉnh lại, nhất thời bị dọa, chẳng lẽ nàng cư nhiên không chết, cư nhiên từ trong tay thủ hạ của Bạch Vực có danh xưng “Khoái thương đương gia” đào thoát?
Ngẫm lại làm sao có khả năng, danh hiệu kia của Bạch Vực cũng không phải là vớ vẩn. Thực lực của hắn người khác không biết, nhưng nàng biết rất rành mạch. Từ nhỏ đã cùng Bạch Vực luyện tập cùng nhau, cho dù tinh anh của Bạch gia như nàng, kỹ thuật bắn súng cũng không dám nói có thể so sánh được với kỹ thuật bắn súng tấn công của Bạch Vực. Ở trong giới chuyên gia dùng súng nếu Bạch Vực đứng thứ hai, chỉ sợ không ai dám nói mình thứ nhất.
Bị người như vậy bắn chết, huống hồ lại ngay sát bên cạnh như thế, làm sao có thể còn sống?
Cơ Nô không khỏi nở nụ cười khổ, nghĩ lại nàng một lòng vì Bạch Vực vì Bạch gia vì Bạch Ảnh, kết quả là cũng rơi vào kết cục bị thủ trưởng sát hại như vậy.
Nàng hiện tại rốt cục hiểu được ý tứ câu kia của Huyết Vô Y “Ngươi thật nghĩ đến lúc này ngươi là người thắng sao”. Kết quả, nàng mới là kẻ thất bại nhất.
Ngẫm lại cũng thật buồn cười,“Bạch Ảnh” cùng “Huyết ưng” nhiều năm qua như vậy chỉ làm địch không làm bằng hữu, lần đầu tiên hợp tác cư lại là để sát hại sát nàng.
Nàng hoàn toàn không biết ở trước mặt nàng, Bạch Vực trông có vẻ như ăn chơi trác táng thế nhưng lại có tâm cơ như thế, nhân lúc nàng không biết nhưng lại cùng “Huyết ưng” âm thầm kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-duong-gia/1412584/chuong-2.html