Đêm giao thừa hôm ấy, bất ngờ có trận tuyết nhẹ.
Mẹ Bạch đã sớm gói sủi cảo, chỉ chờ nước trong nồi sôi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn ngồi trước bàn, hơi nhếch nhác, trên mặt hai người đều là vết bột, thậm chí trên tóc cũng dính một chút.
Đây đương nhiên là hậu quả của việc họ khai chiến khi đang làm vằn thắn.
Triển Chiêu dùng mu bàn tay lau một vết bột mì trên mặt, giận dữ trừng Bạch Ngọc Đường một cái, nhưng Bạch Ngọc Đường lại híp mắt, thích ý cười cười, hệt như là đang xem kịch vui vậy.
Mẹ Bạch bận rộn trong phòng bếp, họ thậm chí còn nghe được tiếng sủi cảo rơi vào trong nồi. Bạch Ngọc Đường thừa cơ thò đầu qua, trên mặt ẩn ẩn chờ mong, “Mèo con, lại một năm nữa.”
Lại một năm, thời gian bọn họ cùng nhau trải qua lại thêm một năm nữa.
Ngoài cửa sổ đã có người đốt pháo, đùng đùng đoàng đoàng, mơ hồ còn có tiếng cười của trẻ con, phỏng chừng đều đã thay quần áo mới, chơi đùa chạy đuổi nhau trong tuyết, chỉ chờ cha mẹ chúng gọi về ăn cơm tất niên.
Triển Chiêu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần nhu hòa, cậu nhớ cậu và Bạch Ngọc Đường cũng từng đùa giỡn như vậy, có điều đó cũng là rất nhiều năm về trước, hơn nữa khi đó bọn họ đều là liều mạng muốn đem đối phương nhấn vào trong tuyết, kết quả cuối cùng hai người cũng không phân thắng bại, nhưng đều đông cứng đến run rẩy, hại mẹ Bạch còn lo lắng rất lâu rằng họ sẽ bị cảm.
Khi đó, khi đó.
Từ khi nào thì bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tai-tham-tham-xu/81848/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.