Xế chiều, Triển Chiêu đúng hẹn đi đến văn phòng của Âu Dương Xuân.
Bạch Ngọc Đường đứng ở hành lang chờ cậu, nghe nói hắn không muốn gặp lại cái tên gian hoạt Âu Dương Xuân, nhưng lúc hắn nói lời đó thì hơi nghiêng đầu, mắt lóe lên rồi lại như chẳng có gì xảy ra.
Âu Dương Xuân ngồi ở trên ghế, có vẻ là cố ý chờ cậu.
“Chỗ tôi bình thường không có ai đến” Anh ta nói, hướng về Triển Chiêu ngồi ở đối diện gật đầu ra hiệu, “Ở bên ngoài phóng khoáng quen rồi, cũng cần một nơi thanh tịnh.”
Lúc anh ta nói lời này thì trong mắt tựa hồ có thứ gì đó chợt lóe lên, nhanh tới mức Triển Chiêu không cách nào mảy may bắt được dù chỉ là một chút.
“Thằng nhóc Bạch Ngọc Đường kia không muốn gặp tôi hả? Cũng khó trách.”
Anh ta khẽ giật khóe miệng, cười với cậu, “Em chờ, tôi có thứ muốn cho em.”
Anh ta đứng lên đi tới trước một ngăn tủ, móc chìa khoá mở khóa ra, từ bên trong cẩn thận nâng một chiếc hộp gỗ mun lên.
Chiếc hộp dài tỏa ra khí tức cổ kính, những vết chạm trổ đã loang lổ lốm đốm, cũ đến vậy nhưng vẫn có một loại cảm giác quen thuộc xộc vào mũi cậu, quen thuộc tới mức khiến cậu muốn khóc.
Âu Dương Xuân đặt chiếc hộp xuống bàn trước mặt cậu, cậu gần như theo bản năng đã biết bên trong là cái gì.
“Một thanh kiếm, Cự Khuyết.”
Cậu nghe thấy chính mình lẩm bẩm thành tiếng.
“Bây giờ nó là của em.”
Âu Dương Xuân mở hộp ra, một thanh trường kiếm đen trầm lặng lẽ nằm ở bên trong, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tai-tham-tham-xu/81846/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.