Trong cơn gió đầu thu, chút ấm nóng còn vương lại của ngày hạ hòa lẫn với hơi thở mùa thu mát mẻ dịu dàng, bầu trời trong trẻo xanh ngắt một màu, chẳng có lấy một gợn mây.
Trên quảng trường người không nhiều, chỉ có mấy bà mẹ dắt con đến chơi đùa. Một bầy chim bồ câu đáp xuống nền gạch men, tranh nhau ăn những hạt ngũ cốc vung vãi trên đất, thỉnh thoảng lại gù gù mấy tiếng thỏa mãn.
Bạch Ngọc Đường đứng ở một góc quảng trường, khoanh tay, lẳng lặng nhìn đám bồ câu.
Lúc này đến quảng trường, hoặc là cha mẹ dẫn con cái, hoặc là tình nhân, hoặc là người già đi tắm nắng, rất ít người lẻ loi một mình như hắn.
Nếu như có Triển Chiêu ở đây thì thật tốt.
Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm, họ có thể cho bồ câu ăn, ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, hay xấu nhất thì cũng đánh nhau ầm ĩ tới mức thật vui vẻ. Nhiều năm như vậy, dường như hắn đã quen với việc có một người luôn ở bên bồi tiếp hắn.
Thẩm Trọng Nguyên không tin vào kiếp trước, có lần trong ký túc xá họ từng nhắc tới, tiểu Gia Cát không đồng ý mà cười, “Đó đều đã là quá khứ.”
Quá khứ, nhưng tình cảm sẽ không thay đổi. Liễu Thanh từ giường dưới nhô đầu ra cười, “Sợ là với tính tình lão Ngũ, đánh chết cũng sẽ không uống canh Mạnh bà!” Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, hắn làm sao biết!
Một đời trước Bạch Ngọc Đường mang theo tâm nguyện vào luân hồi, nhưng kiếp này, là câu chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tai-tham-tham-xu/2306291/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.