"Cố gắng giữ lấy cái khí phách ấy. Mình làm việc đúng pháp luật, không thẹn với lương tâm thì không việc gì phải ngại kẻ khác gây hấn. Cứ ăn miếng giả miếng cho đầy đủ, kẻo người ta lại tưởng họ nhà ta là con hổ giấy. Nhớ chưa?"
Dặn dò thằng con út thêm vài ba câu nữa, sau khi nhận được một cái gật đầu hớn hở Dương Trạch mới thu hồi ý mừng trên khuôn mặt hỏi sang chuyện khác: "Thế còn vụ tranh giải quốc tế gì đấy của đám bọn con thì sao hả Khoa? Có bị tình hình trước mắt ảnh hưởng đến không?"
"Ý bố là Video Game Awards? Vẫn bình thường bố ạ, ảnh hưởng có thì có nhưng mà không nhiều. Có chuyện gì hả bố?"
"À, lúc vui chuyện với ông bạn già của bố ông ấy cũng có nói thêm là tỷ lệ thắng giải của đám bọn con nhìn chung khá thấp. Chủ yếu là do gì nhỉ?... Độ phủ sóng chưa đạt tiêu chuẩn, với cả khâu tuyên truyền vận động trên thị trường quốc tế không được hiệu quả thì phải. Giờ về đến nhà lại biết thêm chuyện bôi nhọ con vừa kể nữa, làm bố có hơi lo lần này con sẽ phí công vô ích."
"Xác thực phí công vô ích, nếu như đấy đúng thật là mục tiêu của mình."
Cố kìm nén không nhếch mép nở nụ cười khẩy, Dương Khoa vội vàng lên tiếng trấn an: "Bố yên tâm, trò chơi tham gia tranh giải của đám bọn con là cái trò mấy anh em trong nhà chơi đùa cùng nhau những lúc rảnh rỗi đấy ạ. Không phải con khoe chứ nó được lòng dân tình nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/400348/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.