"... Thôi được, nếu họ đã cam đoan thì ba chị em ta đi một chuyến vậy. Chỉ mong thật sự là chuyện hệ trọng như lời họ nói." Gác lại những suy nghĩ mông lung trong đầu, Dương Khoa nhăn mặt làm ra vẻ miễn cưỡng gật đầu chấp thuận.
"Yên tâm, nghe giọng điệu của anh Phát không giống như giả bộ đâu. Để mai đến công ty thông báo cái Lan rồi ba chị em mình chốt ngày."
Gật gật đầu, Liễu thả điện thoại về chỗ cũ sau đó vui miệng hỏi thăm: "Mà này, nghe chừng bên đó có vẻ khá hài lòng với phi vụ hợp tác mới này đấy. Ý tưởng em ném cho bọn họ tuyệt vời lắm hả?”
"À thì… vẫn bình thường như mọi khi thôi. Chẳng qua bình thường với mình nhưng đối với người ta lại là thứ tốt nên họ mới cảm ơn rối rít thế, cái này chắc chị đâu còn lạ gì nữa chị Liễu? Với cả chị dùng từ “ném” nghe nặng nề quá, phải gọi là tham mưu.” Dương Khoa trả lời với giọng điệu nhã nhặn hết sức có thể, song khuôn mặt lại thể hiện dáng vẻ dương dương đắc ý không thèm che giấu. Đối với một kẻ đi trước thời đại quá xa như hắn thì ý tưởng tầm thường cũng thành vàng ngọc châu báu trong mắt người khác à, bà chị đối diện chỉ được cái nói những sự hiển nhiên!
“Vâng, thì tham mưu.”
Dáng vẻ “thèm đòn” của Dương Khoa nhanh chóng nhận về một cái lườm nguýt rõ dài của Liễu. Thế rồi cô tiếp tục gặng hỏi một số chi tiết liên quan đến chuyện cho đi ý tưởng trò chơi, chỉ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/400251/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.