"Ca khúc thị trường….” Theo lời giãi bày của Duy Hải vẻ mặt Dương Khoa chợt dại ra. Thế rồi trải qua một phen trầm tư suy tính, cảm thấy ông anh nói quá chuẩn hắn đột nhiên vỗ mạnh hai bàn tay vào nhau, miệng không ngừng tự nhủ: “Đúng thật, tại sao mình cứ phải cố nặn ra một ca khúc chủ đề trò chơi làm gì cơ chứ? Quẳng đại cho bà chị Yurin một ca khúc thị trường phù hợp là cả nhà đều vui mà, không biết đầu óc mình nghĩ cái gì nữa."
"Sao, ngộ ra chưa?"
"Anh nói có lý anh Hải ạ, đúng là từ trước đến nay tư duy của em hơi bị quái gở thật." Gật đầu thừa nhận thiếu sót của bản thân, Dương Khoa vừa hỏi thăm Duy Hải vừa tiếp tục tính toán cân nhắc: "Thế nhưng anh Hải có chắc là chị Yurin sẽ thích những bài hát thị trường hơn là những bài hát dùng trong trò chơi thật không?"
Lần này Duy Hải không lên tiếng, thay vào đó anh dang hai tay ra nhìn Dương Khoa như thể hắn là một thằng ngu ngoại hạng chứ chẳng phải là người sếp trẻ tinh khôn thường ngày. Chuyện giỡn, nếu được quyền chọn lựa thì không có ca sĩ nào chọn ca khúc trò chơi khó hiểu thay vì ca khúc thị trường đậm chất "dễ chơi dễ trúng thưởng" hết. Nhất là đối với thể loại nửa mùa như cô bạn gái của anh thì lại càng không, chẳng qua thân ở công ty trò chơi chứ không phải công ty âm nhạc, cộng thêm tính cách vô tư lự nên lắm lúc suy nghĩ bị ảnh hưởng theo người khác mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/400200/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.