Về phần Dương Khoa, sau khi cho thành viên dưới trướng ghi nhận chi tiết thiếu sót nhanh chóng tập trung trở lại với công cuộc thử chơi của mình. Và bởi vì không thể điều khiển ngựa dò tự động thăm dò bản đồ theo chuỗi mệnh lệnh cho trước nên hắn phải liên tục theo sát hành trình của ngựa dò để lần lượt thao tác. Rất bất tiện. Dù vậy thì nửa phút sau Dương Khoa vẫn thuận lợi tìm thấy một vài con cừu cách nhà chính không xa cùng một dải bụi quả nằm gần một cánh rừng cọ. Đúng lúc này thì căn nhà House cũng vừa vặn được dựng lên, hắn lập tức điều ngay hai thợ xây đứng chơi cùng với hai nông dân đang chặt gỗ chuyển sang làm thịt đàn cừu đang trên đường chạy về Town Center để có thêm thức ăn. Mục đích rất rõ ràng, hắn chuẩn bị tạo thêm nhiều nông dân hơn nữa để đảm bảo nền kinh tế phát triển ổn định – tiền đề thắng trận trong bất cứ cuộc chinh phạt nào. Nhân đây cũng phải nói thêm, khác với mọi chủng tộc khác trong “Age of Empires 2” chủng tộc Trung Quốc bắt đầu cuộc chơi với sáu nông dân thay vì ba nông dân như mặc định, cùng với sức chứa dân số của nhà chính là 10 chứ không phải 5. Đây là một lợi thế cực kỳ khủng bố tại giai đoạn đầu trận đấu khi nhiều nông dân hơn đồng nghĩa với việc hiệu suất thu thập tài nguyên và xây nhà cũng cao hơn so với đối phương. Thế nhưng để đảm bảo tính cân bằng cho trò chơi thì bù lại lượng tài nguyên khởi điểm của chủng tộc này sẽ bị trừ đi tận 200 thức ăn và 50 gỗ. 50 gỗ tương đương với một phần tư lượng gỗ khởi điểm mặc định, không quá nhiều nên bị trừ đi cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn. Nhưng bị trừ 200 thức ăn tức là bị trừ đi sạch sẽ lượng thức ăn khởi điểm mặc định rồi, người chơi sẽ không có khả năng vào trận đấu một phát là “xin” nông dân ngay như khi chơi các chủng tộc khác. Thế nên khi cầm chủng tộc Trung Quốc cần phải khai thác thức ăn thật nhanh chóng và hợp lý hòng tạo thêm nông dân kịp thời, nếu như không muốn cái lợi thế chủng tộc ấy bị mất đi. Trong lúc nhất thời không có gì để làm, môt bên vừa điều ngựa dò cùng ngắm nhìn tài nguyên từ từ tăng lên một bên khác Dương Khoa vươn người lén lút nhìn về phía máy tính Thiếu Hoàng cách đó không xa. Mặc dù khung cảnh trên màn hình mờ mờ ảo ảo nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được ông anh lập dị đang triển khai lối chơi có phần tương tự bản thân, với một nông dân chặt hạ cây gỗ gần Town Center, bốn nông dân đang làm thịt đàn cừu do ngựa dò tìm thấy ở khu vực lân cận còn nhà chính thì không ngừng “đẻ” thêm nông dân mới.
Rất chuẩn bài. Xem chừng ông anh lập dị “ôn tập lý thuyết” chắc ra phết! Những kẻ mới thử chơi khác còn lâu mới được vững vàng thế này, không đem dân đi khai thác tài nguyên lung tung đã là tốt lắm rồi. “Êy, không đá map! ( `д´*) “ Đúng lúc này thì không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà Thiếu Hoàng lại quay đầu nhìn về phía Dương Khoa, trông thấy cặp mắt lom lom phía sau đám người anh lập tức gắt lên. Ngượng nghịu vì bị bắt quả tang, nhân vật chính của chúng ta lựa lời chống chế: “Đá gì đâu…. Là em ngó sang xem anh có gặp vướng mắc gì không để còn hướng dẫn ấy mà.” “Khỏi cần, anh đây nắm được hết những thứ cần biết rồi. Chưa kể còn có mọi người ở đây nữa, chú lo thân của chú đi.” “Phải đấy sếp ơi, chơi công bằng tý đi sếp.” “Sếp lại lợi dụng đặc quyền rồi, chán sếp thặc sự!” “Ông ơi đứng ra đằng giữa này đi, che tầm mắt cho cả hai đỡ đá máy nhau.” Đám đông nhao nhao phản đối khiến cho Dương Khoa bất đắc dĩ rụt đầu trở về. Kế đó, mọi người nhân lúc chiến sự chưa nổ ra bắt đầu trao đổi cho nhau nghe cái nhìn ban đầu của mình về trò chơi trước mặt. Đại khái là ai nấy đều cho rằng bầu không khí trò chơi hơi buồn tẻ và đơn điệu, chưa thấy có gì nổi bật hết. Bất quá giai đoạn êm đềm rất nhanh thì đi đến hồi kết. Mắt thấy số lượng nông dân chạm ngưỡng tiêu chuẩn ở giai đoạn đầu trận đấu là 24, Dương Khoa ngừng lại không tạo thêm nông dân nữa mà tích trữ tài nguyên để chuẩn bị “lên đời” cho sớm. Đúng lúc này hai con lính cầm chuỳ - Militia của đối phương lầm lũi xông thẳng tới bìa rừng cọ, nơi một trong những “cơ sở làm ăn” của Dương Khoa toạ lạc rồi bắt đầu cầm chuỳ quật đám dân khai thác gỗ túi bụi. “WTF? Anh Hoàng chơi gì kỳ vậy, sao chưa gì đã có quân sang đánh thế?” Trông thấy bản đồ nhỏ xuất hiện ô vuông cảnh báo, Dương Khoa không nhịn được lớn tiếng kêu rên. Ngày hôm nay được quay lại với tựa game yêu thích, hưng phấn quá độ nên khi nhảy vào chơi hắn quên bẵng đi mất chủng tộc Việt Nam có thể biết trước vị trí nhà chính của đối phương ở đâu – một lợi thế then chốt để an bài chiến thuật công kích từ sớm khiến cho những người chơi non tay phải nản lòng. “Ơ, thì làm gì có luật cấm không cho xây quân đi công sớm? Chú lạ thật. ┐(︶▽︶)┌ “ “Thiệt tình, anh Hoàng chơi quả gắt thế này thì chịu rồi…. Ui giời ôi, lại thêm con nữa ạ.” Vừa phàn nàn không ngớt miệng Dương Khoa vừa cầm chuột điều khiển đám nông dân chạy tứ tán. Một con nông dân mình trần không nâng cấp chỉ có 25 máu và 3 công 0/0 thủ (số trước là phòng ngự cận chiến, số sau là phòng ngự đánh xa) mà thôi, chém thú dữ trên bản đồ còn năm ăn năm thua chứ đừng nói đánh nhau tay đôi với một con Militia 40 máu 4 công 0/1 thủ. Đánh hội đồng cũng không ổn, số lượng dân trong tay hắn không đủ để cân bằng thiệt hại hai bên. Vậy nên mới phải “Ba mươi sáu chước chước chuồn là nhất”. Tuy vậy Dương Khoa hắn cũng không quá nao núng. Giờ phút này nhà chính không tạo thêm nông dân nữa nên đang ở vào trạng thái nhàn rỗi, thuận tiện nâng cấp công nghệ dệt vải – Loom cho nông dân cũng được. Chỉ cần bỏ ra 50 vàng nông dân sẽ được cộng thêm tới 15 máu và 1/2 thủ, nâng tổng chỉ số lên gần như ngang bằng với đơn vị quân đời 1 – Dark Age duy nhất là Militia. Chờ đến lúc nghiên cứu công nghệ xong rồi đánh tay đôi thoải mái, để xem ông anh Thiếu Hoàng có bao nhiêu vàng mà dám chơi liều! “Thôi đi chú cứ giả vờ, điều dân chạy nhanh thế thì anh đây ăn sao được? Đúng ra mấy con lính này phải có kỹ năng gì hay ho mới đúng, khi xưa chú chỉ được cái hứa lèo.” Thiếu Hoàng không chút do dự phản pháo. Xác thực hiện anh đang cảm thấy hơi buồn bực vì chưa quen với việc quân lính trong “Age of Empires” không có bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào. Theo anh mấy con cầm chuỳ to tổ bố trên màn hình này phải có kỹ năng đánh choáng hay đại loại như thế mới đúng, chứ chỉ có đánh thường bắt dân chả hiệu quả gì hết trơn! “Này, em chưa bao giờ hứa hẹn vụ kỹ nămg đó đâu nhé. Với cả anh Hoàng yên tâm đi, rồi anh sẽ thấy cái game này ăn đứt đuôi cái “Quê hương rồng thiêng” loè loẹt của anh.” Lời trấn an vừa nói xong, cả Dương Khoa lẫn Thiếu Hoàng đều ăn ý ngậm miệng tập trung trở lại vào cuộc chơi. Có được công nghệ dệt vải kịp thời, nhân vật chính của chúng ta nhanh chóng tổ chức phản công khiến cho đối phương phải bớt “hổ báo” đi đôi chút. Trận đấu cứ thế tiếp diễn với một bên chăm chỉ phòng thủ cùng khai thác tài nguyên, còn một bên vừa không ngừng quấy rối vừa chạy đua kinh tế với đối thủ cho khỏi thua thiệt về lâu về dài. Khoảng chừng vài phút sau, cả hai bên lần lượt bỏ ra 500 thức ăn để lên đời 2 – Feudal Age. Những toà công trình trong trò chơi lập tức khoác cho mình diện mạo mới, tuy trông vẫn có vẻ thô sơ tạm bợ song đã đẹp mắt hơn mấy căn nhà đời 1 khá nhiều. “… Phải ăn miếng trả miếng chút, chứ cứ thế này thì bị động quá.” Mắt thấy địch quân vẫn lởn vởn xung quanh căn cứ địa, Dương Khoa bèn chủ động đầu tư gỗ xây trường bắn – Archery Range thay vì nâng cấp khả năng khai thác tài nguyên như bình thường vẫn hay làm. Số gỗ còn thừa hắn đem xây mỏ khai thác quặng – Mining Camp bên cạnh một mỏ vàng lộ thiên. Ý đồ rất rõ ràng, hắn muốn tạo một vài đơn vị cung thủ - Archer để chống trả những đợt quấy rối nhức nhối đến từ đội ngũ Militia ngày một đông của đối phương. Thế nhưng Thiếu Hoàng không phải là một game thủ tay mơ trong thể loại chiến thuật thời gian thực, lại thêm vào chủng tộc Việt Nam thật lòng mà nói thì cũng không đến nỗi quá mức yếu đuối do đã được Dương Khoa tự ý gia tăng sức mạnh ở khoản thu thập tài nguyên gỗ. Chỉ thấy ngay khi Dương Khoa tụ được một bầy cung thủ bắn đám Militia nhà mình chạy rẽ đất thì Thiếu Hoàng cũng rất quyết đoán bỏ Militia chuyển sang đấu cung với Dương Khoa. Gỗ nhiều hơn hẳn đối phương nên chẳng mấy chốc anh đã có cho mình một đội ngũ cung thủ đông đảo, lại thêm vào lính trong trường bắn cung của chủng tộc Việt Nam còn sở hữu một lợi thế chủng tộc “bá đạo” khác: lượng máu nhiều hơn bình thường 20%. Cho nên trải qua một loạt pha giao tranh nảy lửa tại khu vực trung tâm bản đồ Dương Khoa vẫn cứ là kẻ yếu thế. “Hố hố, lại thêm một em nữa nằm xuống nè…. Chú Khoa tay “cùi” quá, micro (thuật ngữ ý chỉ điều khiển từng đơn vị một) lởm khởm như thằng Lâm nhà anh vậy.” Mắt thấy cán cân cuộc chiến vẫn nghiêng về phía mình suốt từ đầu đến giờ, cảm thấy chiến thắng đã nắm chắc trong tay Thiếu Hoàng lại bắt đầu “gáy” như thường lệ. Trọng Lâm: ( ̄д ̄;) Có thể đừng cà khịa người đàn ông hiền lành nhu mì này nữa được không hả anh Hoàng? Trông hai anh em chơi đùa vui vẻ đang nóng hết cả người lên rồi đây, không biết giữ ý tứ thì thôi lại còn đổ thêm dầu vào lửa nữa. Rốt cuộc đây có đúng là anh họ của mình không vậy? “Cứ từ từ, chưa biết ai thắng ai thua đâu anh Hoàng.” Bị đối phương dùng ngôn từ đả kích Dương Khoa vẫn tỏ vẻ bình tĩnh hết sức. Sau khi chỉ đạo đám tàn quân tẩu thoát khỏi trận địa thành công, đề phòng đối phương thừa thắng xông lên hắn lập tức cho xây ngay ba dải tường đá ở ba cửa ngõ đi vào căn cứ địa của mình hòng ngăn cản bước tiến quân thù. Mỗi mảng tường đá có lượng máu cao tới 900 tại đời 2, xây lại nhanh trong khi tài nguyên tiêu tốn chỉ vỏn vẹn vài đá bọ. Sử dụng chúng để ngăn chặn đợt tiến công của đối phương lúc này sẽ không có bất kỳ vấn đề gì hết. Không có xe pháo công thành đám cung thủ của ông anh lập dị có mà bắn đến gãy cung cũng chả sập. “Ê hê hê…. Gì đây?! Chú Khoa xây Vạn lý trường thành đó hả? Đánh kiểu gì hèn hạ vậy?” “Ơ, thì làm gì có luật cấm không cho xây tường thành hả anh? Anh lạ thật.” Dương Khoa không chút do dự nhại lại lời của Thiếu Hoàng ban nãy. “Vãi hàng. Chắn kín mít thế này định nhốt cả đám cung bên ngoài không cho vào à?” “Yep, thí luôn. Cho anh Hoàng bắn sướng tay thì thôi.” Nói là vậy nhưng Dương Khoa vẫn điều khiển đội cung thủ “tàn phế” vừa chạy vừa chống trả quyết liệt. Trong khi đó, tại căn cứ của mình hắn dồn toàn lực tạo nông dân khai khẩn ruộng đất cùng đào vàng đốn gỗ để tích trữ tài nguyên hòng phục vụ cho một mục tiêu duy nhất còn sót lại ở thời điểm hiện tại, cũng là mục tiêu then chốt xuyên suốt từ đầu trận đấu đến giờ: lên đời 3 – Castle Age. Trong “Age of Empires 2”, khi lên đến đời 3 tất cả các chủng tộc sẽ đón nhận một sự nhảy vọt vượt trội về chất. Nhà cửa trở nên tráng lệ và kiên cố hơn, những binh chủng mạnh mẽ bắt đầu xuất hiện và những nâng cấp mang tính đột phá then chốt sẽ được mở ra để người chơi lựa chọn nghiên cứu. Cho nên không có gì khó hiểu khi hầu hết người chơi đều muốn phát triển lên đời 3 trước rồi mới tính đến chuyện “làm thịt” đối phương, ngay đến bản thân Dương Khoa cũng không phải là ngoại lệ. Thậm chí, xét trong một chừng mực nào đó hắn còn là một người chơi yêu thích lên đời 3 sớm đến mức tiêu cực, khi mà mục tiêu ấy luôn ngự trị trong đầu mỗi khi chơi đùa “Age of Empires 2”. Đơn giản là bởi, khi đó hắn sẽ được chạm tay vào đơn vị kỵ binh hùng mạnh của cả tựa game: ngựa chém – Knight.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]