Dương gia, một ngày trung tuần tháng mười một.
“... Ừ hứ.... Ừ hừ.... Vậy được, lát nữa em sẽ đến công ty ngay. Chị cứ bảo người ta đợi em chút, nếu cần thiết thì cứ cho bộ môn truyền thông trao đổi với người ta trước cũng được. Thế nhé.”
Cúp điện thoại, Dương Khoa xoay người đối diện với Dương Trạch lên tiếng giãi bày: “Chán quá bố ạ, định trốn ở nhà một hôm để chuyện trò với bố và các anh thì công ty con lại có việc đột xuất mất rồi. Không tới không được.”
“Không sao.” Dương Khoa còn muốn nói nữa nhưng Dương Trạch hiểu rõ ý tứ của đứa con lập tức cắt lời ngay: “Mai là chủ nhật ngày nghỉ chung tha hồ mà chuyện trò. Thế nhưng từ từ hẵng đi đã, để bố nói nhanh mấy câu liên quan đến chuyện của con.”
“Vâng.”
“Thứ nhất, như ban nãy bố vừa mới nói tối hôm qua bố và cụ Trí lại ngồi nói chuyện về công ty của con. Ý tứ của cụ vẫn giống như hôm họp họ mấy tuần trước thôi, cụ hy vọng công ty của con có thể tiếp tục tạo điều kiện giúp đỡ dòng họ nhà mình. Mà bố thì bố chỉ có thể trả lời chung chung chứ không thể thay mặt con khẳng định chắc chắn, vì dù sao công ty cũng là công ty của cá nhân con.”
“À vâng, thế nhưng ý tứ “tiếp tục tạo điều kiện” của các cụ nó là gì hả bố? Các cụ muốn con tiếp tục nhận người trong họ vào làm việc tại công ty?” Dương Khoa hỏi lại với vẻ đăm chiêu hiện lên trên khuôn mặt. Đợt họp họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/400121/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.