“Toả sáng cái gì mà nói to đến mức ngoài này cũng nghe thấy vậy hả chú Khoa? Về đi thôi, muộn lắm rồi đó.”
Nối tiếp tràng “gáy bẩn” của Dương Khoa, thanh âm của người đàn anh lập dị Thiếu Hoàng cùng tiếng đập cửa liên hồi bất chợt vang lên ngay sau đó. Giật mình, theo bản năng Dương Khoa vội vàng gấp chiếc Btop lại giấu đi rồi chạy ra mở cửa chào hỏi:
“Anh Hoàng đấy à? Muộn thế này rồi sao còn chưa về anh?”
“Mẫu thiết kế nhân vật bên chỗ Hiền ra vấn đề nên anh nán lại xử lý hộ ông ấy, để cho ông ấy còn về đón vợ.” Một thân áo phông quần kaki ngố vàng như nghệ Thiếu Hoàng từ tốn trả lời, kế đó anh làm ra vẻ tò mò cố gắng vươn người nhìn vào bên trong căn phòng làm việc của Dương Khoa: “Rốt cuộc là chú đang chơi cái quái gì mà mê mải thế?”
“(Hất đầu về phía tấm biển) Chơi đâu? Đang tìm tòi sáng ý đấy chứ anh?”
“Thôi đi, anh có điếc đâu mà không nghe thấy chú hô dễ dàng với cả toả sáng gì gì đó? Chơi thì cứ nhận đi lại còn “tìm tòi sáng ý”, chỗ anh em mình với nhau rồi còn bày đặt giấu giấu diếm diếm. ( ̄ヘ ̄) “
“Xem chừng hôm nào phải thuê thợ làm cái cửa cách âm mới được. Chứ cứ để thế này thì ai cũng nghe thấy mình nói những gì bên trong hết mất thôi.” Âm thầm ghi nhớ những ngày sắp tới phải gia cố lại cửa nẻo cho thêm phần an toàn, thế rồi một ý nghĩ bất chợt nảy sinh trong đầu Dương Khoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/400081/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.