“Sao, làm gì mà nhìn chị ghê thế hả Khoa? ( ̄ヘ ̄) ” Thả máy tính bảng xuống bên cạnh Kim Chi nhìn Dương Khoa tiếp tục mở lời trêu đùa: “Xem ra chú Khoa không thương cháu rồi, chưa gì đã lườm cháu thế có tội cháu không cơ chứ?”
“(Bĩu môi) Sao lại không thương? Em còn đang xót cháu vãi ra đây này, chị cho cháu nhìn ít đồ điện tử thôi kẻo hỏng mắt đấy.”
“Yên tâm, chị giữ gìn lắm em khỏi phải lo. Với cả đó là chị đang tập cho con nhớ mặt em đấy, quen từ bây giờ đi không có lớn lên lại quên. ( ̄~ ̄) “
“Thôi đi, gặp mặt hàng ngày hàng tuần mà chị còn sợ cháu nó quên à? Từ hồi đẻ xong đến giờ chị càng ngày càng hâm rồi đó. ┐ ( ̄- ̄;)┌ ” Đến đây thì Dương Khoa chẳng buồn so đo thêm nữa, mang theo dáng vẻ mệt mỏi hắn thả người ngồi phịch xuống ghế đối diện, sau đó tháo chiếc cà vạt quàng trên cổ ném sang một bên. Ngày hôm nay là ngày lễ ăn hỏi của anh hai Dương Chính nhà hắn, cho nên suốt từ sáng sớm tới giờ hắn luôn phải đóng nguyên bộ comple sang trọng lịch sự - thứ trang phục mà hắn vốn không ưa gì để tiếp đón khách khứa, dự lễ và lo liệu đủ các loại công việc không tên. Mãi cho tới tận mười lăm phút trước khi lễ ăn hỏi kết thúc hắn mới theo chân gia đình từ nhà gái trở về, cũng tức là trải qua hơn nửa ngày vất vả bây giờ hắn mới có dịp nghỉ ngơi xả hơi.
Trong lòng tự nhủ tranh thủ làm một giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/400071/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.