Thành thử, giữa lúc người người nhà nhà rộn ràng chuẩn bị đón Giáng sinh và lên kế hoạch đi chơi đây đó vào dịp nghỉ lễ cuối năm thì Dương Khoa vẫn cứ ôm kè kè chiếc laptop ngồi một góc cặm cụi làm việc. Khỏi phải nói không có người thân hay bạn bè nào của hắn thích thú với hình ảnh lạc lõng ấy hết, cả năm trời bận rộn với công việc đã đành giờ chả nhẽ mấy ngày cuối năm này cũng không thể nghỉ ngơi cùng bọn họ được hay sao?
Thế là cả đống lời mời mọc rủ rê đi chơi đi bời được đám bạn bè của Dương Khoa lũ lượt gửi tới, làm cho hắn vì muốn giữ vững mối quan hệ đành phải đáp ứng bớt chút thời gian tham gia một vài cuộc vui nằm trong số đó. Chưa kể người thân trong gia đình hắn cũng có những cách thức riêng để khiến hắn phải rời mắt ra khỏi màn hình.
Cuối tuần.
“… Thế là có tận hai hộp bánh liền. Bà chị Uyên này rõ thật là, mình đã nói mua bánh kẹo sẵn rồi mà vẫn cứ nhét bánh kẹo cho mình ạ! Đi đáp lễ người ta mà cứ như đi quyên góp ủng hộ đồng bào bão lụt vậy, mất mặt hết sức!”
Ngồi trên chiếc ô tô đang bon bon trên đường tiến vào trung tâm nội thành, Dương Khoa mở túi đồ to tướng vừa nhận được từ tay bà chị gái ra kiểm tra rồi chép miệng cằn nhằn. Giáng sinh năm nay gia đình Thảo My vẫn nối tiếp truyền thống tổ chức một buổi tiệc tất niên hoành tráng, và gia đình hắn theo đó cũng được mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/400014/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.