Chương trước
Chương sau
“Đơn vị dò đường của cả hai tuyển thủ đều đã tìm được căn cứ chính của đối phương, tuy nhiên vào lúc này thì hai người đều đã xây xong trại lính của riêng mình và ngay lập tức họ đã có những đơn vị quân đầu tiên để tiêu diệt kẻ địch thăm dò.”
“Luồn lách giữa những con nông dân rất khó chịu, và nông dân của FayT đã phải bỏ chặt gỗ để phối hợp với lính đánh giết quân thăm dò. Ở bên kia chiến tuyến cũng vậy, TDISU152 cắt ra một vài nông dân đào vàng để chặn đường quân thăm dò rồi cho lính của mình tiêu diệt mục tiêu.”
“Vậy là đơn vị thăm dò của cả hai bên đều đã ngã xuống, sau khi ngăn cản được đối thủ thu thập thông tin họ… tiếp tục sản xuất lính! Không ai trong số hai người nâng cấp căn cứ để chiêu mộ binh chủng cấp cao hoặc mở mỏ trung lập, thay vào đó họ quyết định ăn thua đủ với nhau luôn ngay từ những giây phút đầu tiên!” 
Trên màn ảnh lớn, sau khi tiêu diệt thành công đơn vị thăm dò kẻ địch phái tới cả hai tuyển thủ nhanh chóng dùng toàn bộ tài nguyên mình có để chiêu mộ những đơn vị quân cơ bản nhất. Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, bên phía TDISU152 đã có bốn kiếm sĩ cùng với một cung thủ sẵn sàng lên đường chinh chiến. Về phần FayT, anh cũng tỏ ra không kém cạnh chút nào khi tại điểm tập kết đã có sáu con người sói nhe nanh múa vưốt.
“Hai người này muốn đánh luôn để kết thúc trận đấu sớm rồi anh Hoàng ạ.” Trọng Lâm vừa nhai ngấu nghiến một miếng phô mai que vừa lên tiếng nhận xét.
“Rõ ràng. Anh trông TDISU không xây học viện là biết muốn đánh nhanh thắng nhanh rồi.”
“Cơ mà đánh thế thì mạo hiểm quá, FayT chỉ cần lên được công nghệ “da đá” (Stone Skin) cho mấy con người sói thì TDISU152 thua chắc.” Gặm xong cái cánh gà trên tay Duy Hải mới tham gia bàn tán.
“Đến lúc đấy TDISU chuyển sang chơi phù thủy cũng được mà, người sói đối với phù thủy chỉ là mấy cái bia tập bắn di động thôi.”
“Chơi phù thủy thì phải đi mở mỏ trung lập mới có lực anh ạ, lính trong tháp phù thủy đắt lắm. Mà gặp phải đối thủ dồn lực đánh sớm thế này tự dưng lại kéo dân đi mở mỏ thì không khác gì tự nhận thua đâu.”
“... Ờ, Lâm em nói có lý. Thế thì, theo anh TDISU nên chiêu mộ thêm một ít cung thủ đi cùng với con lạc đàn kia tấn công vào cơ sở làm ăn của FayT để không cho kẻ địch gom đủ gỗ lên “da đá”. Chỉ cần câu kéo thời gian thế thì mới có hy vọng lật kèo, chứ để FayT lên tầm chục con người sói có “da đá” sớm thì thôi làm trận mới cho nhanh.”
“Chuẩn, tôi cũng thấy mang cung thủ ra bắn người sói phí phạm quá. Chả gây được bao nhiêu sát thương thì thà đem đi quấy rối còn hơn.... Hoặc là trận này TDISU152 lên chuồng thú thật nhanh rồi đẻ ra quân bay cũng ăn được FayT đấy, bên tộc người có quân bay mạnh lắm.”
“Ý Hải là con cưỡi chim ném lao? Cũng là một phương án khả thi, khả năng chống quân bay của tộc thú vào thời điểm đầu game khá kém.”
“... Nghe mấy anh bàn chuyện em chả hiểu đầu cua tai nheo gì cả.” Không tìm được lời đánh giá nào về diễn biến trận đấu trên màn ảnh Dương Khoa đành nói một câu vô thưởng vô phạt.
“Thế thì sau ngày hôm nay chú phải tập chơi trò này dần đi, anh cứ nghĩ là chú phải biết chơi “Quê hương rồng thiêng” từ lâu lắm rồi cơ.”
“Anh Hoàng nói đúng đấy, với cả Khoa cứ xem thêm một lúc nữa là hiểu ngay ấy mà. Trò này cũng không đến nỗi quá phức tạp đâu”
“Ừm, xác thực trò này trông cũng chẳng mấy phức tạp.” Dương Khoa thầm tán đồng lời của Trọng Lâm trong lòng rồi tiếp tục theo dõi diễn biến ván thi đấu. Lúc này thì quân đội của cả hai bên đã giao tranh với nhau tại khu vực chính giữa bản đồ, và mặc dù bên phía TDISU152 có một lính cung thủ công kích từ xa nhưng đúng như những lời Duy Hải vừa nói đơn vị này không tỏ ra quá hiệu quả khi dùng để đối đầu với những con người sói hung hãn. Chiếm được lợi thế về mặt quân số cũng như chất lượng, rất nhanh chóng quân đội của FayT đã dồn ép đám kiếm sĩ ngắc ngoải của TDISU152 lùi về căn cứ chính của mình. 
“FayT tiếp tục đẩy thêm một tốp bốn con người sói nữa chạy tới căn cứ chính của đối phương, lợi thế về mặt quân số lúc này đã nghiêng về phía FayT quá rõ ràng rồi. TDISU152 đang cố gắng xây dựng tháp canh để chống trả nhưng liệu có hiệu quả không?... Quấy rối rất khó chịu đến từ phía những con người sói của Fayt, và lại thêm một con nông dân nữa bên phía TDISU152 bỏ mạng! Tháp canh đã được dựng lên nhưng cái giá phải trả là bảy con nông dân bên phía tộc người nằm xuống, một cái giá quá đắt! Liệu với chiếc tháp canh này cùng số kiếm sĩ ít ỏi còn sót lại TDISU152 có thể chống đỡ được cả đàn người sói liên tục xông vào cào nhà của mình hay không đây!”
“Fayt sắp gom đủ số lượng gỗ cần thiết để lên “da đá” cho đàn người sói của mình rồi. Chỉ cần lên được “da đá” thì người sói sẽ không còn phải e ngại tháp canh nữa, đồng nghĩa với việc ván đấu coi như chấm hết với TDISU…. Báo hiệu đỏ trên minimap (bản đồ nhỏ)? Căn cứ chính của FayT đang bị công kích?! Ồồồ, thật là bất ngờ thưa các quý vị khán giả! Trong khi giao tranh hỗn loạn đang xảy ra tại nhà mình thì TDISU152 đã lén lút đẩy hai con cung thủ của mình lọt vào căn cứ chính của đối phương! Và giờ thì chúng đang bật kỹ năng “Xạ kích điên cuồng” của mình lên! Bắn vào những con nông dân chặt gỗ của FayT rất rát! FayT đã phải cho nông dân bỏ của chạy lấy người rồi!”
“Một pha đổi nhà vô cùng mãn nhãn, nông dân của hai phe đã bị tiêu diệt quá nửa! Cả hai đều bị đối phương giáng một đòn nặng nề vào mặt kinh tế, và giờ thì cán cân cuộc chiến lại trở về thế cân bằng! FayT tuy áp đảo về mặt quân số song TDISU152 đã có tháp canh, chỉ cần có thể đứng vững trước sự tấn công của tám con người sói bao vây căn cứ thì TDISU152 chắc chắn sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ! Và FayT anh điều quân... quay về rồi. Có lẽ FayT không muốn tiếp tục dây dưa tại căn cứ chính của đối phương nữa mà muốn về bắt hai con cung thủ của TDISU152. Một nước đi vô cùng khôn ngoan, khi chỉ cần tiêu diệt được hai con cung thủ này thì anh sẽ lại nắm được thế chủ động trong tay.”
“Xời, thấy chưa. Anh đã phán chỉ có chuẩn thôi.” Trông thấy kịch bản ván đấu diễn ra giống như dự đoán ban nãy của mình, Thiếu Hoàng khoái chí nâng cốc bia lên làm một ngụm lớn.
“Kinh, thế thì anh Hoàng chắc phải chơi trò này giỏi lắm nhỉ?”
“Cái đó là lẽ đương nhiên.”
“Anh Hoàng chỉ được cái lý thuyết thôi Khoa, chứ vào chơi thật thì trình độ cùi bắp lắm. Elo thua cả mấy em học sinh trung học cơ.”
“Lâm! Không bóc mẽ anh mày trong lúc xem đấu giải! ( `д´*) “
“Ha ha ha, hóa ra là dân sách vở. ( ´ ▽ `) Thế mà cũng tự nhận mình tài ba như thật ấy.”
“Thôi yên lặng nào các chú, đến đoạn gay cấn rồi này.” Duy Hải khoát tay kêu mấy người anh em ngồi kế bên im lặng để tiếp tục theo dõi diễn biến của ván đấu.
Ước chừng một phút sau, Fayt khéo léo tách từng con người sói của mình ra bao vây tiêu diệt hai con cung thủ chạy loăng quăng khắp căn cứ. Kế đó, anh gom quân lại rồi chia thành hai nhóm vây kín hai nẻo đường ra vào căn cứ TDISU152. Đồng thời, FayT cũng cho nông dân của mình đi khai thác mỏ tài nguyên trung lập trên bản đồ để mở rộng quy mô đội quân. Ở phía bên kia, do quân đội đã bị tiêu diệt gần hết trong pha giao tranh trước đó, không kịp hồi lại nên TDISU152 không thể phá vây để tranh giành mỏ với đối thủ. Cán cân về kinh tế dần dần nghiêng lại về phía FayT, và khi đơn vị quân cấp cao của anh xuất hiện tại cửa ngõ ra vào căn cứ chính của TDISU152 thì tuyển thủ tộc người đành bất lực gõ dòng chữ “GG” lên kênh chat.
“Vậy là kết thúc? Nhanh phết nhỉ, từ nãy đến giờ còn chưa được nổi mười lăm phút.” Nhìn đồng hồ treo trên tường, có chút chưng hửng Dương Khoa lên tiếng.
“Ừ thì trận này hai người họ đánh nhanh thắng nhanh mà chú. Nếu đánh chắc bài thì thời lượng trận đấu có thể lên đến ba bốn mươi phút cơ, thậm chí lâu hơn cũng có.”
“Có trận nào còn lên đến cả tiếng nữa ấy anh Hoàng nhỉ. Một ông chơi tộc tiên spam một đống dryad (nữ thần cây) hồi máu, bên kia thì có con rồng lục bảo cứ thấy con nào hết máu lại kéo về căn cứ ru ngủ. Đánh mãi chả thấy mất quân.”
“Bán kết năm ngoái, ** trận đấy đúng kèo thể lực! Khán giả ở nhà thi đấu la ó rầm trời mà hai bố ấy vẫn cứ đánh mãi cái kiểu giữ từng con lính một. Anh xem được nửa trận chán quá lăn ra ngủ luôn.” 
“Thế tức là chiến thuật cũng có tý đa dạng…. Cơ mà chưa thể đánh giá ngay được, mình vẫn thấy trò này thiếu chiều sâu kiểu gì ấy.” Nghe thấy hai anh em tranh luận với nhau trong giờ nghỉ giữa trận Dương Khoa thầm đánh giá. Sau đó, trông thấy thời gian nghỉ đếm ngược hiện lên trên màn hình hắn bèn tranh thủ hoàn thành nốt màn chơi “Cut the Rope” đang thiết kế dở dang trên laptop, bất chấp một Thiếu Hoàng ngồi bên cạnh thỉnh thoảng quay sang cằn nhằn hắn sống chẳng vì anh em gì cả thế này thế no.
...
Càng về đêm, trận chung kết giải thi đấu trò chơi “Quê hương rồng thiêng” cấp độ khu vực ngày càng diễn ra sôi động và kịch tính.
Bỏ lại thất bại phía sau, TDISU152 đã nhanh chóng lấy lại phong độ của mình bằng hai chiến thắng liên tiếp ngay sau đó với bài tủ phù thủy kẹp bạch kỵ sĩ. Dù vậy Fayt cũng không phải tay vừa, anh đã thi đấu cực kỳ ngoan cường tại ván đấu thứ tư để rồi san bằng tỷ số với chiến thuật mass (tụ tập một lượng lớn) tê giác độc đáo của mình. Ngắm nhìn đàn thú khổng lồ lao tới dỡ sạch toàn bộ nhà cửa của mình TDISU152 không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận thi đấu ván quyết định trong loạt trận đấu chung kết cấp độ khu vực, để xem ai mới là người giành được tấm vé tham dự vòng chung kết cấp độ thế giới.
“Công nhận chơi bài tê giác đúng là liều thật, may mà thành công chứ không thì “gờ gờ” gấp!“ Mặt đỏ như gấc vì rượu bia và phấn khích, Thiếu Hoàng vừa vung vẩy miếng chizza trong tay vừa nói liến thoắng.
“Này, thế ông bạn rốt cuộc là cổ vũ cho ai thế? Ai thắng tôi cũng thấy ông hò reo ạ.” Duy Hải phì cười nhìn Thiếu Hoàng.
“Cổ vũ hết nhé, đều là người Việt mình mà. À nè, chú Khoa đang nghĩ gì mà cứ trầm ngâm từ đầu trận đấu đến giờ thế? Nếu là về trò cắt dây thì thôi đi nhé, tập trung vào xem nốt trận cuối cùng này đi.”
“À không, em đang suy nghĩ về trò này thôi.” Dương Khoa cân nhắc một chút rồi trả lời: “Qua trận vừa rồi thì em thấy công nghệ lẫn binh chủng trong trò chơi này không được đa dạng lắm thì phải.”
“Sao chú lại nói thê? Anh thấy thế là nhiều lắm rồi đấy chứ? Không trò chơi nào làm được kỹ lưỡng và chuẩn mực như trò “Quê hương rồng thiêng” này đâu.”
“Điều đó chỉ nói lên rằng những trò chơi khác còn tệ hơn trò này mà thôi, chứ trò này chẳng thể nào coi là chuẩn mực được.” Dương Khoa cầm lấy một chiếc mini hamburger trên đĩa cho vào miệng nhai nhồm nhoàm, trong đầu thì sắp xếp lại toàn bộ đánh giá của bản thân về trò chơi sau bốn trận thi đấu trên màn ảnh.
“Ý chú là trò chơi này còn nhiều khiếm khuyết?” Duy Hải nhạy bén đoán ra được ý của Dương Khoa.
“Chuẩn.” Thưởng thức xong bữa ăn, Dương Khoa uống ngụm nước cho trôi rồi bắt đầu trình bày ý kiến của mình: “Đầu tiên là binh chủng. Em không biết hai chủng tộc tiên rồng kia như thế nào, nhưng từ mấy công trình tạo lính của hai tộc người thú là đủ thấy binh chủng trong trò chơi này còn lâu mới đạt chuẩn. Cộng hết lại mỗi bên không đủ mười loại quân khác nhau, như thế là quá ít đối với một trò chơi thuộc thể loại chiến thuật thời gian thực.”
“Hơn nữa cái gọi là binh chủng cấp cao ngoài việc khỏe hơn, một cân được hai ra còn đâu cũng chẳng có gì đặc biệt. Theo em thì ít nhất chúng cũng phải có khả năng tạo nên đột biến nào đó chứ, chỉ có mỗi sức mạnh thế thôi thì tầm thường quá.”
“Cho đến công nghệ cũng vậy. Không có nâng cấp gì liên quan đến lĩnh vực kinh tế, trong khi liên quan đến lĩnh vực quân đội thì mỗi binh chủng chỉ mở khóa được thêm mỗi một kỹ năng nữa là hết. Nếu để cho em làm trò chơi dạng này thì không có chuyện sơ sài như thế đâu. Nâng cấp trong lĩnh vực kinh tế là thứ chắc chắn phải có, còn các đơn vị quân phải có một tỷ nâng cấp kèm theo. Từ máu, mana cho đến công thủ lẫn kỹ năng đặc biệt đều phải đủ cả, hơn nữa còn phải chia ra thành nhiều tầng chứ không chỉ có nâng cấp một lần là xong.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.