“Ây dà, hết rượu rồi à? Rượu nhà mày nhạt như nước lọc vậy Khoa ạ¸ mới nâng lên đặt xuống có chục lần thôi mà đã hết nhẵn thế này thì chán!” Ngồi gần chai rượu rỗng nhất, Tùng nhấc chai lên lắc vài cái rồi phàn nàn.
“Nhạt? Thế lúc nãy vừa lôi rượu ra, đứa nào bật nắp tu ừng ực rồi khen rượu nhà tao ngon vậy? (¬_¬) ”
“Chắc chắn không phải tao nhé!”
“Chả mày thì ai hả Tùng? Mồm mày to nhất lúc đấy tưởng tao không nghe rõ à?”
“Ờ anh chị em ơi, hôm nay đến đây thôi chứ nhỉ?” Đảo mắt nhìn bàn uống nước bừa bộn đồ ăn thức uống rồi lại nhìn đồng hồ trên tay, Minh chợt lên tiếng ngắt lời hai người: “Còn phải sang nhà thằng Hồi nữa, nhanh không đến muộn quá nó lại trách.”
“Ờ ha, chết thật mải chơi quá quên không để ý giờ giấc.”
“Không sao, giờ này đi đến nơi vẫn còn sớm chán! Ngày Tết ngày nhất vội gì.”
“Đi thì uống nốt chén rượu đi đã tụi mày.”
Nghe thấy lời vừa rồi của Minh, cả đám bạn học cũ bèn cất hết điện thoại trong tay đi rồi nốc cạn chén rượu còn sót lại. Sau đó, mang theo vẻ mặt mãn nguyện vì ăn nhậu chơi đùa đã đời ai nấy đều đứng lên sửa soạn chuẩn bị ra về. Thấy vậy Dương Khoa cũng lảo đảo đứng lên theo:
“Về sớm thế? Nhà thằng Hồi có vụ gì hả Minh?”
“Người nhà nó đi chơi Tết hết cả ngày hôm nay, trong nhà không có ai thế là nó mời bọn tao sang đấy ăn bữa cơm đầu năm cho vui. Mày đi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/399871/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.