Nằm trên giường một lúc cho tỉnh hẳn, Dương Khoa mới cảm thấy mình vừa rồi quả là bạo gan.
Bất quá rất nhanh chóng tâm tình của hắn trở lại bình thường. Chỉ là một cuộc đối thoại thôi mà, ở thế giới cũ có ngày nào tuần nào mà hắn không chuyện trò qua lại đôi câu với bố đâu chứ? Không biết tại sao mà khi xưa tên tiền nhiệm hay tỏ ra sợ hãi lẫn bực bội khi nghĩ đến bố thế không biết.
Lại nói, hình như ảnh hưởng của tên tiền nhiệm đối với mình ngày càng yếu dần thì phải? Vừa mới rồi ngồi cùng bố hắn chẳng thấy một chút nào không tự nhiên hết, khác hẳn với cái hồi mới xuyên việt chỉ cần vừa nghĩ đến thôi là trong lòng đã nổi ngay tâm tư kháng cự rồi.
“Cộc cộc!”
“Ai đấy?” Nghe thấy tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, Dương Khoa vội vàng ngồi dậy.
“Tiểu đội thu dọn tới đây, mau mở cửa nhanh!” Một giọng nói tinh nghịch đáp lại.
“Hình như là chị Uyên?” Dương Khoa trèo xuống giường đi ra mở cửa. Quả nhiên là chị Uyên đang đứng trước cửa phòng, đi phía sau đó là … mẹ?
“Mẹ với chị à, có chuyện gì vậy? Dương Khoa gãi đầu lên tiếng hỏi.
“Đã nói là thu dọn mà lại. Dịch ra nào để chị với mẹ vào…. Ui trời, em nó đã xếp xong rồi đây này mẹ này, con đã bảo rồi mà.” Thế rồi Dương Khoa thấy mẹ hắn và chị ba trước sau đi vào trong phòng, thẳng tiến đến chỗ vali hắn vừa mới xếp đặt đồ đạc vào trong.
“Trông người kìa, say khướt ra rồi.” Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/399802/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.