Tu Trạch Vũ nhìn cái người kêu là Tức Vũ chuẩn bị cho mình thứ bột gì trắng trắng dính dính… bắt đầu ngẩn người.
Căn cứ theo kinh ngiệm ngắn ngủi về bánh ngọt của y, thứ này, là bột mì. Nhưng mà… Tu Trạch Vũ mím môi, thoạt nhìn thập phần nghiêm túc.
Đây là bột mì a! Nhưng mà… y chỉ biết tạo chúng thành bánh ngọt đủ loại… Sau đó xoa bơ, trang trí các loại đồ vật này nọ, hoặc là… Làm một cái bánh bằng tất cả chân tình… Rồi điểm thêm thứ gì đặc biệt… A… Sau đó mang đến cho Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân sẽ khen ngợi tay nghề mình tiến bộ… Sau đó… liền sau đó… Ô…
Từ từ… Tu Trạch Vũ đỏ mặt ho khan hai tiếng, sau đó lắc lắc đầu, xả ra xả ra.
“Nghiêm túc một chút!” Tu Trạch Vũ tự mình hét lớn một tiếng. Sau đó vỗ vỗ hai má.
Kết quả chính là, mặt càng đỏ hơn. Đương nhiên, đây hoàn toàn là vì Tu Trạch Vũ dùng sức quá mạnh.
Được rồi… Sự tình là thế này. Hôm nay, Tức Vũ nói với Tu Trạch Vũ, lễ tình nhân năm nay cùng ngày với tân niên, dựa theo tính cách Tu Diệp Vân, nhất định sẽ không trải qua lễ tình nhân với riêng ai, nhất định cho rằng mọi người cùng hội đón tân niên mới thực vui vẻ.
Sau đó, Tức Vũ lại nói với Tu Trạch Vũ, ở gia hương của Tu Diệp Vân, vào lễ mừng năm mới, là muốn ăn sủi cảo.
“Sủi cảo là cái gì?” Tu Trạch Vũ hỏi.
“Sủi cảo chính là…” Tức Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779277/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.