Tu Diệp Vân cảm thấy, mình lần trước hình như là lộng xảo thành chuyên. Bởi vì, hắn phát hiện Lãnh Quân Bạch không chỉ không khôi phục trí nhớ, còn ngày càng quấn lấy đám thị sủng, có đôi khi, ngay cả trường học cũng không đi, không công tác, cả ngày ngồi giữa mỹ nhân. Hơn nữa, mỗi khi mình nhìn về phía y, Lãnh Quân Bạch lại nhíu mày sau đó quay đầu trốn tránh ánh mắt của mình.
Tu Diệp Vân trong lòng than một tiếng buồn khổ, lại không có chỗ phát tiết. Hiện tại ngẫm lại, trước kia bản thân cũng từng vài ba lần bị Minh Tuyết làm tâm tình rối rắm, nhưng mỗi lần như vậy chỉ cần nhìn thấy Lãnh Quân Bạch, tâm tình liền tốt lên không ít.
Hiện giờ, sầu não từ Lãnh Quân Bạch mà ra, lại không biết, còn có ai có thể làm tâm tình mình, tạm thời thư sướng một ít.
Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, rõ ràng là nắng chiều ấm áp, thế nhưng tâm hắn lại âm u cùng cực. Vào lúc này, Tu Diệp Vân thấy một điểm sáng di động trên mặt đất, từng chút nhích lại gần mình, còn không ngừng lắc lư uốn khúc, rất có tiết tấu, cuối cùng, điểm sáng hiện lên thân mình. Tu Diệp Vân thở dài, cái trò này, không cần nhìn cũng biết là Tu Trạch Vũ.
“Tu Diệp Vân, ngươi làm gì lại không để ý tới ta!” Thấy Tu Diệp Vân không phản ứng, Tu Trạch Vũ thu hồi gương, từ trong góc nhảy ra.
Tu Diệp Vân lắc đầu, tỏ vẻ không phải như vậy, chỉ là tâm tình không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779208/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.