Từ phòng nghị sự đi ra, Tu Diệp Vân định trở về đột nhiên lại nhớ tới vẻ mặt Tu Trạch Vũ ban chiều, bất giác giác bật cười, người này cũng thật khôi hài, đôi khi thực không rõ, ai mới là nhi tử, ai mới là phụ thân.
Nghĩ thế, Tu Diệp Vân không khỏi bước chân đến Dạ Vũ điện, kết quả… Mới đến cửa đại điện đã nghe thấy tiếng khóc của ai đó, thảm hề hề. Không phải là Tu Trạch Vũ chứ? Vì muốn nhìn rõ ràng, Tu Diệp Vân khẽ mở khe cửa.
Chỉ thấy Tu Trạch Vũ dựa tường ngồi dưới đất, máu chảy dọc theo cánh tay, Tu Diệp Vân thấy rõ ràng, người khóc đúng là Tu Trạch Vũ. Nước mắt trào ra, Tu Trạch Vũ lại lấy tay lau đi, kết quả lại quệt máu lên mặt, máu loãng hòa với nước mắt, khuôn mặt nhìn vô cùng bẩn.
Tu Diệp Vân đẩy cửa đi vào, bên người Tu Trạch Vũ. “Sao lại như vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.
Nghe thấy tiếng của Tu Diệp Vân, bả vai Tu Trạch Vũ đột nhiên rung động, vốn đang khóc thầm rốt cuộc nhịn không được, gã dịch thân mình sau đó ôm lấy chân Tu Diệp Vân.
“Này! Ngươi làm gì!” Tu Diệp Vân đá văng tay Tu Trạch Vũ, nhìn quần mình, tất cả đều là máu. Hắn có chút khiết phích a!
“Ô… Ô ô…” Bị Tu Diệp Vân gạt ngã Tu Trạch Vũ quỳ rạp trên đất, tiếng khóc còn chưa dừng, người cũng không đứng lên.
Tu Diệp Vân nhìn bộ dạng đáng thương của gã lại nhìn nhìn quần mình… Ai… Coi như hết, dù sao cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779178/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.