Nhất
Học xong Phong dũ, Tu Diệp Vân lập tức chạy về nhà Lãnh Quân Bạch, lúc này, trời đã tối, Tu Diệp Vân dùng Thuấn di, rất nhanh liền về đến nhà, hắn đột nhiên cảm thấy, khả năng học tập ma pháp của mình vô cùng cao, đây… Hẳn là một việc tốt đi.
Vào phòng Lãnh Quân Bạch, lần này, không thấy Doãn Phàm, thay vào đó là Trần bá, Trần bá vẫn luôn quy củ đứng bên giường, thấy Tu Diệp Vân vào, mỉm cười, “Diệp Vân thiếu gia, đã trở lại? Vừa rồi chủ nhân dường như đã kêu tên ngài đấy?”
“Trần bá, ta đã học được một loại ma pháp làm miệng vết thương khép lại, như vậy, tốc độ thối rữa của vết thương sẽ chậm lại, sau đó, làm thế nào để Lãnh Quân Bạch tỉnh lại, ta sẽ cố gắng nữa.” Nói xong, Tu Diệp Vân vén y phục của Lãnh Quân Bạch lên, da thịt đã bắt đầu thối rữa, Tu Diệp Vân cảm thấy thực đau lòng.
Xem của mình thì cảm thấy ghê tởm, thế nhưng… Xem Lãnh Quân Bạch lại cảm thấy đau lòng… Tu Diệp Vân không có thời gian đi tự hỏi đây là tâm tưởng gì, hắn hiện tại phải làm, là mau chóng làm vết thương khép lại. Nhắm mắt lại, Tu Diệp Vân điều chỉnh tâm tình của mình, bắt mình tỉnh táo lại.
Sau đó… Mai Đóa Na vĩ đại, xin ngài ban cho ta năng lực Trì dũ, khiến miệng vết thương thối rữa khép lại, “Phong dũ!” Tu Diệp Vân lần này dùng tới hai tay, khiến cho phạm vi trị liệu mở rộng gấp đôi, Tu Diệp Vân nhìn da thịt thối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779170/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.