Buổi chiều, Tu Trạch Vũ tỉnh lại, gã ngồi dậy, cái tai thỏ trên mũ hơi hơi rủ xuống, gã nhìn cái giường thật lớn, leo ra khỏi chăn. Quay đầu, thấy Tu Diệp Vân ngủ ở bên cạnh, vì thế, gã chạy đến bên mặt Tu Diệp Vân, dùng sức đá vào mặt hắn.
Tu Diệp Vân vốn không ngủ say, hắn mở mắt, sau đó dùng ngón tay kéo chân Tu Trạch Vũ, nhẹ nhàng kéo.
Tu Trạch Vũ đang đá hăng say lập tức mất thăng bằng, sau đó đặt mông ngồi xuống giường, gã nhìn Tu Diệp Vân, không nói lời nào.
“Vừa mới tốt lên lại bắt đầu sao? Biết ngươi vừa gãy xương ngực, gãy tay không? Đúng rồi, còn có cái gì… phổi xuất huyết, thấy ngươi vừa rồi còn hộc máu, giờ lại quên hết rồi?” Tu Diệp Vân túm lấy Tu Trạch Vũ, mặc tiểu nhân nhi giãy dụa, hắn đều không buông tay, thấy Tu Trạch Vũ giãy dụa mặt đỏ tai hồng, Tu Diệp Vân nói thêm, “Biết ai cứu ngươi không?”
“Ân… Buông… Ai?” Tu Trạch Vũ đưa cánh tay lên muốn đẩy ngón tay của Tu Diệp Vân ra, nhưng thất bại, lúc này, một ngón tay của Tu Diệp Vân còn to hơn cánh tay gã, gã sao có thể thành công?
“Bổn đại gia… Ta!” Tu Diệp Vân dương dương tự đắc hất cằm, “Cho nên, ngươi dám đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy? Tu Trạch Vũ, ngươi có phải từ nhỏ đến lớn đều chưa từng cảm tạ người khác?”
“Hừ!” Tu Trạch Vũ từ bỏ giãy dụa, gục đầu “Ta mới không tin ngươi có thể cứu ta! Dựa vào trình độ của ngươi!”
“A… Ta nghĩ, ta không cần làm phiền ngươi đi mở Thủy Tinh Cầu kiểm tra cho ta nữa, bởi vì, ta đại khái đã biết mình thích hợp với cái gì, ngươi xem, sáng sớm ta dùng Phòng ngự thủy liêm cản ma pháp của ngươi, sau lại dùng Thủy liệu thuật cứu ngươi, ai… Hóa ra, ta có thể tự học được.”
“Ta không tin!” Tu Trạch Vũ trừng mắt Tu Diệp Vân, đánh chết gã cũng không tin người trước mắt có năng lực như thế, “Ngươi gạt người, nói đi, nói ngươi tìm ai cứu ta? Ta sẽ không nói cho người khác biết, ngươi đừng ngại mất mặt!”
“Nếu không, ta ném ngươi vào tường lần nữa, sau đó, cứu ngươi lần nữa?” Tu Diệp Vân thong thả nói.
“Ném thì ném, ai sợ ngươi?” Tiểu nhân nhi vừa an phận lại lần nữa giương nanh múa vuốt, kết quả, gã mới vừa ‘múa’ được một nửa, người đã bay đi, ngay sau đó, gã cảm thấy đau đớn so với buổi sáng còn kịch liệt lơn, bởi lần này, đập vào tường không đệm đỡ, chỉ có mình gã.
Tu Trạch Vũ từ trên tường trượt xuống, gã cảm giác như muốn nát vụn, gã cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp từ đầu gã chảy ra, còn mang theo mùi máu tươi, trước khi bất tỉnh một giây, Tu Trạch Vũ nghĩ tới đúng là Tu Diệp Vân, bởi, Tu Diệp Vân lại có thể thật sự đánh văng gã, mà không có một tia do dự.
Tu Diệp Vân ở trên giường ngơ ngác nhìn tay mình, đó là một người, cũng không phải giấy xếp! Mình… Mình sao lại ném người đi? Sao có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy? Hắn lập tức nhảy xuống giường, sau đó ngồi xổm xuống, hắn thấy Tu Trạch Vũ nằm trên đất, máu tươi từ đầu chảy ra, một chút lan ra ngoài, Tu Diệp Vân không kịp nghĩ nhiều, liền đỡ lấy Tu Trạch Vũ, dùng bàn tay nâng thân thể gã, tiếp theo trong lòng niệm câu thần chú Thủy liệu thuật buổi sáng vừa học, lam quang lan ra, Tu Diệp Vân nhìn miệng vết thương trên đầu Tu Trạch Vũ dần khép lại, hơi chút thả lỏng, sau đó sờ sờ ngực cùng tứ chi, tạm thời chưa phát hiện dị thường.
“Ân…” Tu Trạch Vũ rên rỉ một tiếng mở mắt ra, gã nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Tu Diệp Vân, mới phát hiện, gã cho tới bây giờ chưa từng nhìn kỹ mặt đứa con này.
“Ngươi đã tỉnh?” Tu Diệp Vân thấy Tu Trạch Vũ đã tỉnh lại, liền thu ma pháp, “Còn đau không? Nếu chết rồi ta thật chịu không nổi trách nhiệm.”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ đột nhiên xoay người, vẫn ở giữa bàn tay Tu Diệp Vân, tuy nhiên xoay mông lại với hắn, gã đột nhiên khó chịu, tuy rằng, là Tu Diệp Vân ném mình thành như vậy, thế nhưng, từ đầu đến cuối quan tâm đến mình cũng chỉ có hắn, Minh Tuyết, ngươi chừng nào thì cũng có thể như vậy đối với ta?
“Không sao chứ?” Tu Diệp Vân sợ Tu Trạch Vũ còn có chỗ không thoải mái, liền mạnh mẽ lật người qua, “Nói chuyện, có chuyện gì thì phải mau chóng trị liệu, bằng không sau này xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.”
“Sao ngươi lại ném thật chứ?”
“Ta…” Tu Diệp Vân nhất thời nghẹn lời, lúc ấy, hắn chỉ là thuận tay ném, hắn cảm thấy, mình nên bạo lực một chút, nhưng mà, kỳ thực đâu phải vậy, vừa rồi hắn đâu có dùng lực đến vậy? “Ta… Tuyệt đối không phải cố ý.”
“Hừ, ta đã biết ngươi biết Thủy liệu thuật, ngươi… Ngươi… Tu Diệp Vân… Ta thật sự…”
“Thực chán ghét ngươi…” Tu Diệp Vân tiếp lời, “Được rồi, ta đã biết, những lời này, ngươi mỗi ngày đều nói…, đến đêm qua, ngươi thuần khiết như vậy, kể ta nghe hết chuyện bi thương, lại vẫn không quên thêm một câu như vậy.”
“Ta…” Tu Trạch Vũ ngồi dậy, sau đó kéo kéo y phục trên người, phát hiện nó đã nhuốm đầy máu, “Đều tại ngươi, bẩn hết rồi!”
“Không sao, nữ phục vụ hình như đặc biệt thích ta, cho ta hai bộ y phục.” Nói xong, Tu Diệp Vân ấn ấn cái đầu tiểu nhân nhi, sau đó cởi y phục trên người gã, tiếp theo, mang người vào phòng tắm, xả nước vào bồn tắm, sau đó, thả Tu Trạch Vũ vào. “Tắm qua một chút, đừng để một thân huyết tinh.”
“Ngươi đừng chạm vào ta!” Tu Trạch Vũ bơi qua một bên.
“Ai… Tu Trạch Vũ a Tu Trạch Vũ, sao ngươi lại cứ không biết đủ vậy? Ngày mai chúng ta sẽ phải về a, ta trở về có thể sẽ không đối tốt với ngươi nữa hiểu không? Bởi vì, ngươi đừng quên, chúng ta là tình địch a!” Tu Diệp Vân nói xong, một tay bắt lấy Tu Trạch Vũ, sau đó dùng ngón tay giúp gã tẩy.
“Ân… Nhột chết… Aha ha…”
“Đừng kêu lên như vậy, cám ơn nhiều.”
“Hừ!” Tu Trạch Vũ câm miệng.
Tu Diệp Vân cười cười, lại tẩy, thỉnh thoảng Tu Trạch Vũ còn phát ra tiếng thở dài thoải mái, cuối cùng, Tu Diệp Vân nhấc Tu Trạch Vũ ra khỏi nước, sau đó đặt vào khăn lông, dùng khăn lau khô thân thể Tu Trạch Vũ.
“Trên đó rõ ràng có nút Khô ráo toàn thân, sao ngươi không dùng?” Tu Trạch Vũ nhìn mình trong gương giống như một con chó lông xù, tất cả đều tại Tu Diệp Vân chà xát mà thành.
“Ngươi nhỏ như vậy, gió thổi không đến.” Nói xong, Tu Diệp Vân cầm tiểu y phục đã chuẩn bị trước, “Tự mặc?”
Tu Trạch Vũ đoạt lấy y phục, sau đó mặc lên người. Tu Diệp Vân nhìn chằm chằm Tu Trạch Vũ, kỳ thật, hắn cảm thấy hai bộ y phục này đặc biệt đáng yêu, cho tới bây giờ chưa từng thấy người nhỏ như vậy, thật không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy, lại là Tu Trạch Vũ, ngẫm lại cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
“Ô… Ân!”
Nghe thấy thanh âm nho nhỏ, Tu Diệp Vân thu hồi suy nghĩ, sau đó liền thấy Tu Trạch Vũ hai tay vịn vào cạnh bồn, người treo lên lúc ẩn lúc hiện.
“Ngươi đang làm cái gì thế?” Tu Diệp Vân lập tức nhấc Tu Trạch Vũ lên, “Ngươi không phải là muốn nhảy xuống chứ?”
“Đúng là như thế, ta muốn dựa vào năng lực của mình trở lại giường, ngươi buông ra.” Tu Trạch Vũ nói, gã cảm giác mình đã không còn mặt mũi nào rồi, mấy ngày nay, gã đã làm nhược điểm của mình hoàn toàn bại lộ.
“Vậy được rồi, tái kiến!” Nói xong, Tu Diệp Vân buông Tu Trạch Vũ, rời khỏi phòng tắm.
Tu Diệp Vân ngồi trên giường, lấy túi nhìn lại những thứ hắn mua cho Minh Tuyết, tuy rằng chưa nếm qua, thế nhưng… hẳn Minh Tuyết sẽ thích a… Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân không khỏi lại nghĩ tới người nam nhân rất giống mình —— Cần Trạch, Minh Tuyết đối với mình như vậy, là bởi bộ dạng mình rất giống nam nhân y thích trước kia? Nghĩ thế, tâm Tu Diệp Vân trùng xuống. Minh Tuyết… rốt cuộc nghĩ cái gì?
Người quá mức đơn thuần, sẽ không dùng thế thân làm tổn thương người khác, thế nhưng… Có lẽ, người quá mức đơn thuần, ngay cả đem người khác trở thành thế thân cũng không biết đấy?
Hay hoặc là, y căn bản là không hề đơn thuần!
Sẽ không… Sẽ không… Tu Diệp Vân từ chối suy nghĩ tiếp, hắn nhịn không được lại chạy vào phòng tắm, phát hiện Tu Trạch Vũ vẫn treo trên thành bồn, có điều lần này có chút khác thường, gã cứ ngơ ngác treo mình như vậy.
“Không định xuống?”
“Ngươi vẫn còn quay lại.” Tu Trạch Vũ đặc biệt bi thương liếc Tu Diệp Vân một cái, “Còn nhớ có một lần, ta cùng nam nhân kia đồng thời gặp nguy hiểm, kết quả Minh Tuyết tìm người cứu hắn lên, còn nói lập tức sẽ đến cứu ta, nam nhân kia lúc ấy bị thương, ta thấy Minh Tuyết giúp đỡ nam nhân kia, ta đã biết, mình sẽ bị hắn ném lại nơi đó.” Nói xong, Tu Trạch Vũ lại nhìn Tu Diệp Vân, “Ta lúc ấy, cứ như vậy dán vào vách núi, mãi cho đến ngày hôm sau, Minh Tuyết mang người chạy tới, nói hắn quên cứu ta, may mắn ta không buông tay, khi đó ta đã nghĩ, liệu có ai đó sẽ vào lúc ta gặp nguy hiểm mà cứu ta đây…”
“Tốt lắm.” Tu Diệp Vân nhẹ nhàng đặt Tu Trạch Vũ vào lòng bàn tay, “Tu Trạch Vũ, có gì muốn nói, chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau, đừng để nhiễm lạnh, sau lại sinh bệnh, ta cũng không có thời gian chăm ngươi!” Tu Diệp Vân nói xong, mang Tu Trạch Vũ rời phòng tắm, sau đó nhấc lên giường, dùng góc chăn đắp lên gã, ngón tay ấn ấn đầu gã, “Ngươi muốn nằm nói, hay ngồi nói?”
Tu Trạch Vũ giãy dụa muốn đứng lên, “Ta… Ta… Ta muốn ngồi…”
“Được rồi.” Tu Diệp Vân nhẹ nhàng ứng thanh, sau đó cầm cái bàn nhỏ cùng ghế dựa nhỏ trong giỏ trúc ra, thả Tu Trạch Vũ lên ghế, chờ Tu Trạch Vũ ngồi yên, hắn dùng tay nhẹ đẩy ghế dựa, ghế khẽ lay động. “Nói đi, nói cho ta nghe một chút… về Cần Trạch đi.”
“…”
“Nói a… Ta bây giờ còn có chút kiên nhẫn, có chuyện nói mau.”
“Nên nói đều đã nói, không muốn nhắc tới nam nhân kia, tóm lại, nam nhân kia là kẻ lớn lên giống hệt ngươi đều là gia hỏa đáng ghét! Ta hận chết hắn, cũng bởi hắn, Minh Tuyết trước kia nhìn cũng không nhìn ta một cái, sau đó hắn chết, lại tới ngươi, ngươi xuất hiện còn chưa tính, ngươi mất trí nhớ làm gì, đã mất ký ức còn biến thành giống nam nhân kia, ngươi xuất hiện, Minh Tuyết lại không quan tâm tới ta nữa.”
“Thật xin lỗi…” Tu Diệp Vân dùng ngón tay chọc chọc hai má Tu Trạch Vũ, bởi vì ghế dựa tương đối nhỏ, Tu Trạch Vũ ngồi bên trong căn bản không thể né tránh.
“Ngươi thấy, hắn thực thích nhào vào lòng ngươi đúng không? Hắn trước đây cũng rất thích làm vậy với Cần Trạch, ta cho ngươi biết, ngươi cho là hắn thật sự thấp bé như vậy? Không phải đâu, hắn là từ sau khi Cần Trạch chết đã uống dược ức chế chiều cao, sống trong hồi tưởng… Nếu khôi phục, phỏng chừng cũng không thấp hơn chúng ta, hừ! Ta xem hắn chỉ là đem ngươi trở thành Cần Trạch!”
“Ta không muốn nghe.” Tu Diệp Vân đột nhiên lên tiếng, hắn chán ghét việc đem người khác trở thành thế thân, dù hắn thích Minh Tuyết, thế nhưng, không có nghĩa là hắn sẽ nguyện ý trở thành thế thân. Hơn nữa, ngươi từng nghe đến thế thân công chưa? Chuyện này, cần tìm Minh Tuyết xác nhận một chút.
“Ta còn muốn nói…”
“Không được…” Tu Diệp Vân ngăn Tu Trạch Vũ nói tiếp, “Tóm lại, có phải đem ta trở thành Cần Trạch hay không, ta sẽ hỏi hắn, ngươi không cần ở đây phỏng đoán lung tung kích động ta.” Nói xong, Tu Diệp Vân lại bỏ thêm một câu, “Mà nói thật, ngươi không phải… ngay cả tư cách làm thế thân cũng không có sao?”
“Ngươi… Ngươi…” Tu Trạch Vũ biểu tình nháy mắt trở nên cô đơn dị thường, gã cúi thấp đầu, cau mày, hai tay đặt trên đùi, “Tu Diệp Vân, ta hiện tại rất chán ghét ngươi, ngươi đừng để ta hận ngươi.”
“Nói đến nói đi vẫn chỉ mấy câu đó.” Tu Diệp Vân dùng ngón tay đẩy đầu Tu Trạch Vũ, sau đó, lại cảm thấy lời nói mới rồi có chút quá phận, vì thế nói thêm, “Ta biết, ngươi cảm thấy mệt mỏi, vậy ngươi có từng nghĩ tới, thời gian trước khi ta thích ngươi, cũng mệt như ngươi?” Tu Diệp Vân thuận tiện thay Tiểu Môi đòi quyền lợi.
“Cũng không phải ngươi.” Tu Trạch Vũ nhỏ giọng than một câu.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi… Ngươi cũng không phải… Tiểu Môi…” Tu Trạch Vũ nói xong, khẽ nghiêng đầu, kết quả, ngón tay Tu Diệp Vân liền ấn vào mặt gã, Tu Trạch Vũ buông tha giãy dụa, “Ta biết, ngươi không phải hắn, tuy không biết vì cái gì, nhưng mà… Một người chỉ mất ký ức, tính cách đâu thể dễ dàng thay đổi đến vậy? Cho nên… Ta vốn đã hoài nghi, sau liền xác định hoàn toàn.” Tu Trạch Vũ đứt quãng nói, “Ngươi cho là… đêm hôm đó vì cái gì ta lại cho ngươi thượng? Còn không phải vì biết ngươi không phải Tiểu Môi? Nếu không, để con mình áp có bao nhiêu mất mặt!”
“Vậy ngươi còn không nói!” Tu Diệp Vân ra sức dùng ngón tay trạc lên ót Tu Trạch Vũ, “Gạt người rất vui vẻ?”
“Không cần phải ….” Tu Trạch Vũ hai tay bắt lấy ngón tay Tu Diệp Vân, nhìn ngón tay thật lớn trên đỉnh đầu, Tu Trạch Vũ liếc mắt.
“Được rồi, kia… thật sự ta không phải, ta không thuộc… thế giới này…” Kỳ thật phải nói không phải trong quyển sách này, “Ta chẳng qua là ngủ một giấc, liền tới chỗ này. Có điều Tu Trạch Vũ, chúng ta vừa rồi hình như không phải đang thảo luận vấn đề này a.”
“Nói nhảm! Ngươi thừa nhận, ta còn nói, Tiểu Môi sao có thể đột nhiên không thích ta nữa? Tu Diệp Vân, ta sau này có thể tha hồ uy hiếp ngươi.” Tu Trạch Vũ vặn vẹo trong ghế, có vẻ hết sức hưng phấn.
“Ngươi đừng xoay nữa được không?”
“Ta vui vẻ a, rốt cuộc cũng tìm được thứ có thể uy hiếp ngươi!” Tu Trạch Vũ nói.
“Vậy ngươi đại khái có thể chiêu cáo thiên hạ ta không phải Tiểu Môi a, vậy rất tốt, ta cũng không cần giả bộ vô dụng nữa, hơn nữa…” Tu Diệp Vân dùng ánh mắt quét Tu Trạch Vũ từ trên xuống dưới, “Ngươi hiện tại nhỏ như vậy, dùng ngón giữa bạo cúc hoa thật sự là rất thích hợp nha.”
“Ngươi động một chút lại lấy chuyện này uy hiếp ta. Nói đến cùng, lần trước ta cũng không áp ngươi, kết quả vẫn bị ngươi làm nở hoa.” Tu Trạch Vũ nói xong, diễn cảm còn thập phần chân thật, hoàn toàn không ý thức được lời gã vừa nói làm cho người ta buồn cười cỡ nào.
Tựa như Tu Diệp Vân, hắn liền nhịn không được bật cười thành tiếng, “Ha ha ha ha ha…”
“Ngươi cười cái gì?”
“Ngươi còn cảm thấy ủy khuất a?”
“Ngươi rõ ràng nói ta cũng có thể áp ngươi…” Tu Trạch Vũ nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như mình bị chơi xỏ.
“Vậy ngươi đến a, ta cam đoan, lần này ngươi áp ta, dù chỉ là một xíu xíu như hạt đậu, ta đều sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa mà làm cúc hoa của ngươi nổ tung.”
“Ngươi dám đổi trắng thay đen!”
“Ta nghĩ là ngươi nghe không hiểu.”
“Ân hừ!” Tu Trạch Vũ muốn xuống dưới, thế nhưng chân không chạm đất, lần trước bị ngã khỏi đàm tâm, khiến chân bị trật như vậy, nên gã không dám nhảy, “Kia… Nhanh đỡ ta ra!”
Tu Diệp Vân cười cười, không biết vì sao, hắn cảm giác Tu Trạch Vũ hôm nay nói chuyện thực buồn cười, nhấc Tu Trạch Vũ khỏi ghế, sau đó đặt lên giường, “Muốn làm gì?”
Tu Trạch Vũ xoay người một cái lăn vào chăn, “Ngủ! Ta buồn ngủ!”
“Ai…” Tu Diệp Vân thở dài, nhìn Tu Trạch Vũ nho nhỏ, nửa ngày không nói gì. Qua một lát, hắn cũng lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Ngày hôm sau, nhìn Tu Trạch Vũ đã khôi phục bình thường, Tu Diệp Vân không khỏi có chút hoài niệm tiểu nhân nhi kia, đáng tiếc a, chuyện thế này tuyệt đối sẽ không phát sinh lần thứ hai.
“Ngươi nhìn cái gì vậy?” Tu Trạch Vũ vừa mặc y phục vừa nói.
“Không có gì.”
“Hừ!” Tu Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó thu thập hành lý, đột nhiên, gã đụng đến một con chuồn chuồn trúc, cầm trong tay nhìn nhìn, là Tu Diệp Vân làm.
Tu Diệp Vân cũng nhìn thấy, “Làm sao vậy?”
“Thứ này… Ta không cần…” Nói xong, Tu Trạch Vũ dùng một mồi lửa đốt cháy chuồn chuồn trúc, ngay cả tro tàn cũng không còn, sau đó gã nhìn Tu Diệp Vân không nói lời nào.
Tu Diệp Vân nhíu mày, đi tới gần Tu Trạch Vũ, sau đó giơ tay lên, tựa hồ muốn đánh người. Tu Trạch Vũ hơi hơi trốn tránh, thế nhưng đau đớn không đến như dự kiến. Tu Diệp Vân buông tay, sau đó cười cười, “Quên đi, bàn tay thứ tư này vẫn nên giảm đi, đánh loại người không biết điều như ngươi thật không đáng.” Nói xong, bỏ lại Tu Trạch Vũ một mình.
Nhìn bóng lưng Tu Diệp Vân, Tu Trạch Vũ giơ tay lên, giữa không trung xuất hiện một con chuồn chuồn trúc, Tu Trạch Vũ nắm trong tay, sau đó ném vào rương hành lý, rõ ràng chỉ là một trò ảo thuật, nhưng gã không hiểu tại sao mình phải cố ý làm như đốt chuồn chuồn trúc để Tu Diệp Vân tức giận.
Sau đó, khi ở trên Việt Giới cơ, hai người đều không nói lời nào, Tu Diệp Vân vẫn luôn mặt lạnh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mà Tu Trạch Vũ, gã thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tu Diệp Vân, thấy Tu Diệp Vân căn bản một chút phản ứng đều không có, gã cũng không nhìn nữa, gã cảm giác, vào thời điểm đốt chuồn chuồn trúc, còn một thứ gì đó cũng đã bị thiêu hủy.
Nhưng mà, Tu Trạch Vũ còn chưa rõ bị thiêu hủy là cái gì, đã nghênh đón một tin tức khiến gã và Tu Diệp Vân chấn kinh: Thứ sinh vật không rõ nguồn gốc lén vào Vũ Phong đại lục, Minh Tuyết điện hạ cùng Lãnh phó hiệu trưởng bị tập kích, trọng thương!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]