Tu Diệp Vân chịu đựng xúc động muốn ném tên Tu Trạch Vũ đang không ngừng giãy dụa này đi, hướng nữ phục vụ cười cười, sau đó không nói một lời đi ra thang máy, ấn người vào chỗ, rồi cũng ngồi xuống. Chưa đến một phút, thang máy an toàn tới lầu mười hai, Tu Diệp Vân lấy chìa khóa mở cửa, sau đó lại ôm lấy Tu Trạch Vũ, đi vào phòng, trực tiếp ném lên giường.
“Ngươi làm gì lại ném ta!” Tu Trạch Vũ hổn hển cầm giầy trên tay ném Tu Diệp Vân.
“Bởi vì ngươi không muốn ta ôm, ta vừa khéo cũng không muốn ôm ngươi, cho nên… với thứ mình không thích, nhanh ném xuống chẳng lẽ không bình thường sao?” Tu Diệp Vân tiếp được giầy nói.
“Hừ!” Tu Trạch Vũ nhích người, sau đó ngã xuống giường, không để ý tới Tu Diệp Vân. Vốn không mong ở chung một phòng với nhi tử này, hiện giờ không chỉ ở một phòng còn bị người này ôm về, quan trọng nhất là, mình lại vì đau đớn mà lộ ra vẻ thống khổ trước mặt người này! Sao có thể như vậy! Mất mặt! Mất mặt mất mặt… Rất mất mặt!
“Này… Ngươi không sao chứ?” Tu Diệp Vân chậm rãi đến gần ‘thi thể’ trên giường, sau đó ngồi bên giường hỏi.
“Hừ!” Tu Trạch Vũ nhanh chóng xoay mặt đi, lấy gối che đầu mình. Tu Diệp Vân, ta không nói chuyện ngươi đó! Ai kêu ngươi để ta mất mặt!
Tu Diệp Vân nhìn kẻ trên giường chốc lát lại giả làm thi thể không nhúc nhích, trong chốc lát lại giống cá chép xoay đến xoay đi, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779156/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.