Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân phát hiện mình ngủ trên mặt đất cạnh trường kỷ, mà Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha nằm ở một cái trường kỷ khác, quay đầu, phát hiện Minh Tuyết vẫn ngoan ngoãn nằm trên trường kỷ ngủ, nghiêng thân mình, đầu gối lên cánh tay. Tu Diệp Vân xát xát mặt, để bản thân thanh tỉnh, hình như… mình hôm qua kéo Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha lên trường kỳ kia xong liền ghé vào bên này mà ngủ.
“Hừ!”
Đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh, Tu Diệp Vân lập tức nhìn qua bên cạnh mình, Lãnh Quân Bạch vừa đấm đấm đầu mình vừa ngồi xuống, cả khuôn mặt đen như mặt Bao Công, xem ra, có chút không thoải mái.”Quân Bạch… Ngươi sao lại ở đây.”
“Đau đầu.” Lãnh Quân Bạch buồn bực nói.
“Ai bảo hôm qua ngươi uống nhiều như vậy?” Nói xong, Tu Diệp Vân ngồi dậy, dùng ngón trỏ ấn lên huyệt thái dương của Lãnh Quân Bạch, “Ta giúp ngươi xoa bóp, lần sau đừng nổi điên thế nữa.”
“Ta… Đêm qua không nói gì kỳ quái chứ?” Lãnh Quân Bạch vừa hưởng thụ vừa hỏi.
“Nói…”
“Ta nói cái gì?”
“Ngươi nói ta khi dễ ngươi, còn nói… Để cho ta áp ngươi.” Nói xong, Tu Diệp Vân nâng mặt Lãnh Quân Bạch lên nghi ngờ hỏi, “Ta khi dễ ngươi khi nào? Còn có áp ngươi nghĩa là sao?”
“Ta…” Lãnh Quân Bạch mặt thế nào lại đỏ, “Ta… Say rượu nói mê sảng, đừng coi là thật.” Nói xong còn tránh đầu đi, nhưng mà vệt đỏ kia vẫn còn kéo dài tới mang tai.
“Ngươi thế nào lại đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779147/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.