Khi Tu Diệp Vân trở lại trường, đã là nửa đêm, kỳ thật, hắn định đi thuyền, nhưng khi hắn thấy tên chèo thuyền lẫn cả đám đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, còn giả bộ cười cợt mời mình lên thuyền, Tu Diệp Vân quyết định bỏ qua, làm người không thể nhận của ăn xin!
“Này! Ngươi!” Một thanh âm vang lên, “Ngươi đang làm gì đó? Trễ thế này còn không về ký túc xá!”
Tu Diệp Vân quay đầu lại, thấy một vị lão đầu, trong tay còn cầm đèn. Nghe lão hỏi thế, Tu Diệp Vân mới nhớ ra mình căn bản không biết ký túc xá ở đâu, hơn nữa, Lãnh Quân Bạch từng đi hỏi Tu Trạch Vũ về chuyện ký túc xá, nhưng lúc ấy Tu Trạch Vũ đang ở chỗ mình, nói cách khác, Lãnh Quân Bạch còn chưa kịp hỏi đã bị thương.”Ách… Ta… Hình như không có ký túc xá.”
“Cái gì? Không có ký túc xá?” Lão nói xong, đem đèn soi tới mặt Tu Diệp Vân, đợi thấy rõ mặt Tu Diệp Vân thì hơi châm chọc nói, “Ngươi có thể đi cầu Trạch Vũ điện hạ nha, nói không chừng tâm tình ngài hảo, sẽ cho ngươi một căn phòng đấy!”
Mẹ nó _! Cả một đám đều như vậy! Xem thường lão tử có phải không? Nói chuyện không đâm chọc thì không sảng khoái phải không? Không đề cập tới Tu Trạch Vũ không được phải không! Càng nghĩ càng giận, ngay khi Tu Diệp Vân chuẩn bị vung nắm đấm, chỉ nghe ‘phanh!’ một tiếng, đèn trong tay lão nhân nổ tung, bột thủy tinh bắn tung toé, Tu Diệp Vân lập tức lấy tay chắn, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779129/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.