Chương trước
Chương sau
“Học viên số 83, bạch sắc và hồng sắc, thích hợp ma pháp Phong hệ và Hỏa hệ!” Một nữ Tinh Linh vừa cất giọng người bên cạnh lại ghi ghi chép chép. Sau đó gọi thí sinh kế tiếp.

Tu Diệp Vân ngó ngó Thủy tinh cầu, bên trong đang hiện lên bạch sắc cùng hồng sắc.

Đứng xếp hàng lâu như vậy, Tu Diệp Vân cũng ít nhiều hiểu được một chút tri thức tương quan, ma pháp Vũ Phong đại lục chia làm tám loại, theo thứ tự là Phong hệ, Thủy hệ, Hỏa hệ, Thổ hệ, Mộc hệ, Hắc ám cùng Quang minh, còn có Hư vô. Mà sắc màu đại biểu cho chúng theo thứ tự là bạch sắc thuần khiết, lam sắc uyển ước, hồng sắc nhiệt tình, hạt sắc (nâu) trầm ổn, lục sắc tươi mát, sau đó, Hắc ám là hắc sắc, Quang minh là hoàng sắc. Mà hư vô, bởi vì nó cắn nuốt hết thảy, cho nên là vô sắc.

Khi thí sinh đặt tay trên Thủy tinh cầu thì bên trong sẽ hiện ra màu sắc, đại biểu cho ma pháp ngươi có. Đương nhiên, vì Hư vô là vô sắc, nên Thủy tinh cầu không dò được, chỉ có thể nhìn ra trong lúc học tập. Có điều, nghe nói ở Linh Vực luyện được Hư vô cả nhân loại lẫn Tinh Linh cộng lại, cũng không quá mười lăm người.

Trong trường chia làm lớp sơ bộ, lớp trung bộ, lớp cao cấp và lớp bí mật. Lớp sơ bộ học ma pháp sơ cấp, lớp trung bộ học ma pháp trung cấp, lớp cao cấp cũng tương tự, còn lớp bí mật, có thể vào đều là tinh anh, bọn hắn học ma pháp chung cực cùng cấm chú, đương nhiên, thuận tiện thử xem xem bản thân có thể luyện Hư vô hay không.

Trong quá trình học tập, mỗi cấp bậc ma pháp đều phải thông qua sát hạch, mới có thể học qua một loại khác, tỷ như trong sơ cấp ma pháp có hai phần ma pháp, như vậy sẽ hai lần sát hạch, các học viên bình thường trước học thử một lần ma pháp sau đó tiến hành sát hạch, đợi thông qua mới học phần hai, làm thêm một lần sát hạch, tự nhiên sẽ thăng lên lớp trung bộ, tiến hành học tập sâu hơn. Đương nhiên, nếu là thiên tài, có thể tự học thêm nhiều ma pháp, hoặc là nói, nhảy lớp.

“Học viên số 85, hồng sắc cùng lam sắc, thích hợp Hỏa hệ, Thủy hệ.”

Ai u lão huynh, Tu Diệp Vân nhìn người phía trước, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe ‘thủy hỏa bất dung’ sao? Lại có thể thích hợp hai loại ma pháp này…

“Học viên số 86, cảm phiền đừng ngẩn người.” Nữ Tinh Linh nhắc nhở Tu Diệp Vân đang ngẩn người.

“Ách… Vâng” Tu Diệp Vân đi lên, mới chuẩn bị đặt tay lên Thủy tinh cầu, chỉ nghe thấy người đang ghi chép bên cạnh mở miệng.

“U, đây không phải Tiểu Môi sao? Sao thế, không đi quấn quít lấy Trạch Vũ điện hạ, đến trường học ma pháp sao?” Người nọ vừa nói, còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tu Diệp Vân.”Bao tuổi rồi, đứng cùng một đám tiểu hài tử, cũng không biết xấu hổ!”

Tu Diệp Vân siết chặt nắm tay, xương ‘rắc rắc’ vang lên. Đã lâu không luyện thân thủ, không bằng… Nhưng mà, không đợi Tu Diệp Vân ra tay, người kia đã giương tay, chỉ thấy gã vung tay lên, từng phiến băng đao phóng tới Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân nói thế nào cũng là kẻ lão luyện, tuy rằng không thể giống người này lấy ma pháp đối kháng, nhưng tốc độ tránh né của hắn vẫn cực nhanh, chỉ thấy hắn quay một cái, lộn nhào, di động giữa những lưỡi đao, tựa như khiêu vũ, mà băng đao, không thể thương tổn được hắn.

“Hừ!” Người nọ thấy Tu Diệp Vân bình yên vô sự, lại phất tay, thế nhưng băng đao lần này không lớn bằng lần trước, hơn nữa lại tinh mịn, Tu Diệp Vân xoay người chạy, băng đao liền trượt theo hắn. Đột nhiên, Tu Diệp Vân phát hiện ma pháp người này đại khái cấp bậc không cao, bởi băng đao của gã chỉ biết đi thẳng, cho nên Tu Diệp Vân lập tức chuyển hướng, quả nhiên, đao băng không theo kịp, thế nhưng, Tu Diệp Vân lại phát hiện một tiểu nam hài đứng phía mình chuyển hướng, hắn lại hoảng sợ nhìn đao băng trước mắt.

“Cẩn thận!” Tu Diệp Vân vội vàng lao qua ôm lấy tiểu nam hài, không thể vì bản thân mà gây họa cho người vô tội, “Ô…” Chỉ kém một giây, toàn bộ đao băng đâm phập vào Tu Diệp Vân. Băng thủy tan ra chảy vào máu, khiến Tu Diệp Vân có cảm giác choáng váng.

“Ca ca, ca ca, ngươi không sao chứ.” Tiểu nam hài cảm kích nhìn Tu Diệp Vân, tuy nhiên nó phát hiện sau lưng hắn toàn là máu.”Ca ca… Ô…” Tiểu nam hài chưa từng thấy nhiều máu như vậy, trong lúc nhất thời khóc toáng lên.

Bọn nhỏ ở đây thấy thế, cũng bắt đầu thét chói tai, có đứa bối rối không biết làm sao.

“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Quân Bạch đang ở thí nghiệm trường số 4, vốn định lát đến tìm Tu Diệp Vân, nhưng nghe tiếng ầm ĩ bên thí nghiệm trường số 3, y liền lập tức chạy qua.

“Lão sư, ca ca, ca ca hắn… Ô…” Tiểu nam hài cũng không ngu ngốc, nó thấy Lãnh Quân Bạch tiến vào, lập tức cầu cứu.

Lãnh Quân Bạch nhìn người trước mắt lưng nhuốm đầy máu, ức chế không nổi phẫn nộ. Y vội vàng qua xem xét thương thế của Tu Diệp Vân, “Ai làm?” Lãnh Quân Bạch quay đầu lại, nhìn đám người chỗ này, ngoài hai lão sư, còn lại đều là hài tử tuổi nhỏ, mà trong hai lão sư, chỉ có tên phụ trách ghi chép biết Thủy hệ, thương thế của Tu Diệp Vân, rõ ràng là do ‘Băng vũ tên’.

“Ngươi!” Lãnh Quân Bạch chỉ vào tên cầm bản ghi chép, “Làm xong hôm nay có thể về nhà, trường của chúng ta không cần loại lão sư như ngươi.” Lãnh Quân Bạch nói, thanh âm càng lúc càng lạnh.

“Này!” Tu Diệp Vân kéo tay áo Lãnh Quân Bạch, “Ngươi nên niềm nở chút, bằng không chẳng hợp với tướng mạo ngươi chút nào.” Sau đó, sau lưng kéo đến một trận đau buốt tận xương, hắn rốt cục chống đỡ không nổi, ngất đi. Trước khi lâm vào hắc ám Tu Diệp Vân đột nhiên nghĩ đến, sủng vật của mình… còn chưa tranh được.

“Diệp Vân!” Lãnh Quân Bạch khẩn trương nhìn mặt Tu Diệp Vân trắng bệch, sau đó ôm lấy hắn. Đi tìm Ti Kha.

Tiểu nam hài nhìn nam Tinh Linh anh tuấn trước mắt ôm ca ca đã cứu mình, vội vàng chạy theo, nó nhất định phải cảm ơn ca ca.

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

“Diệp Vân, giúp ta xem tiểu thuyết nga!” Mai Ngạn cười hì hì nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân.

“Tiểu Ngạn, không cần, tôi muốn đi ngủ…”

“Cậu dám, tôi đánh cậu!”

“Cậu… Ai u!” Một trận đau nhức từ vai truyền đến, “Đau chết!”

“Diệp Vân, ngươi đã tỉnh?” Một tay ấm áp phủ lên trán, “Thật tốt quá, rốt cục đã hạ sốt.”

Tu Diệp Vân mơ mơ màng màng căn bản không biết xảy ra chuyện gì, hắn mở mắt ra, thấy một vật thể đỏ lửa, sau đó dụi dụi mắt, mới phát hiện ‘vật thể’ kia là đầu Lãnh Quân Bạch, hắn nghĩ, trước đó vì bảo hộ một tiểu nam hài, bị tên hỗn đản không biết tên đả thương. “Là Quân Bạch a, ai… Lão tử đau chết.” Thì ra vừa rồi là mộng.

“Ca ca, đều là ta không tốt, hại ngươi bị thương.”

Tu Diệp Vân nhăn mày, nhìn tiểu nam hài khóc đến sưng đỏ hai mắt, bộ dạng đáng thương, may mắn, nó không chảy nước mũi, bằng không Tu Diệp Vân sẽ thấy ghê tởm chết, được rồi, không cần giấu diếm, Tu Diệp Vân có chút khiết phích.

“Không có việc gì, là tên khốn kia không tốt, nhóc về đi.”

“Ca ca, ngươi tên là gì? Ta gọi là Trầm Ngư Nhạn, là một nhân loại.” Tiểu nam hài không rời đi, ngược lại còn tự giới thiệu.

“Ta gọi là Bế Nguyệt Hoa!” Tu Diệp Vân tính tiếp lời, nói xong mới phát hiện mình đang nói chuyện với tiểu hài tử, “Kia… Ta gọi là Tu Diệp Vân.”

(Trầm Ngư Lạc Nhạn – Bế Nguyệt Tu Hoa: Chim sa cá lặn – Hoa cười nguyệt thẹn, Diệp Vân theo quán tính nên đối thơ luôn =]])

“A!” Tiểu nam hài đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, “Thực quen mắt… Ngươi là… Ngươi là tên tiện nhân ích kỷ quấn quít lấy cha đó a.”

Nghe vậy, sắc mặt Tu Diệp Vân nháy mắt đen lại, hắn nhìn tiểu nam hài trước mắt, đây là ý gì? Mình còn là ân nhân cứu mạng nó, tiểu tử này lại có thể dùng ngôn ngữ đả kích mình, hừ, nếu mình không cứu nó, lời này nó có thể phát khỏi miệng sao?

“Có điều, có điều Nhạn Nhạn cảm thấy ca ca là người tốt.”

Vừa mới chuẩn bị mở miệng mắng Tu Diệp Vân đã bị một câu của tiểu hài tử đè lại cơn tức, ân ân, coi như là một đứa biết sai mà sửa. Nhưng, kêu ‘Nhạn Nhạn’, Tu Diệp Vân nghe xong cảm thấy một trận ác hàn.

“Ca ca nếu ích kỷ, sẽ không cứu Nhạn Nhạn, hơn nữa, thích một người không có sai, nếu ta thích một người, ta cũng sẽ quấn quít lấy hắn.”

“Ai… Ngươi tên nhóc mới mấy tuổi đầu, nghĩ vớ vẩn.” Tu Diệp Vân gõ đầu Trầm Ngư Nhạn, phát ra tiếng vang thanh thúy.”Cái kia, Trầm Ngư Nhạn tiểu bằng hữu, nhóc có thể không dùng ‘Nhạn Nhạn’ để xưng hô được không?”

“Vậy ca ca muốn gọi ta là gì?”

“Trầm Trầm, Ngư Ngư, Tiểu Ngư, dù sao cũng đừng kêu Nhạn Nhạn.” Thực giống Ngạn trong Mai Ngạn…

“Ca ca, ngươi gọi ta là Tiểu Ngư được không, ta muốn làm tùy tùng của ca ca. Ta…”

“Được rồi được rồi.” Lãnh Quân Bạch lên tiếng ngăn cản, “Trầm Ngư Nhạn, có chuyện gì mai nói sau, Diệp Vân cần nghỉ ngơi.” Lãnh Quân Bạch vỗ vỗ đầu Trầm Ngư Nhạn.

“Ân.”

Thấy Trầm Ngư Nhạn ngừng nói chuyện, Lãnh Quân Bạch rất hài lòng chuyển qua Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, mai ta tới đón ngươi đến trường, biết đường đi lại.”

Đón?

“Quân Bạch, ta không phải đang trong trường sao?”

“Ách… Diệp Vân, vì hôm nay ngươi không làm khảo sát, cho nên trường không an bài ký túc xá cho ngươi, mà nhà ta, ngươi cũng biết, nhà ta một đống nam sủng cùng nữ nhân, ngươi tới đó, nhất định sẽ khiến người ta đồn đại.” Lãnh Quân Bạch dừng một chút, lại nói, “Cho nên, tạm thời để ngươi ở đây, ở một đêm mà thôi.”

“Vậy, đây là nơi nào?” Tu Diệp Vân đột nhiên có dự cảm bất thường.

Lãnh Quân Bạch trầm mặc, mở miệng nói, “Kỹ… Kỹ quán.” Giống như nghĩ Tu Diệp Vân sẽ phát hoả, Lãnh Quân Bạch quay đầu qua một bên, không dám nhìn Tu Diệp Vân, không phải sao? Ai nguyện ý ngụ ở cái nơi này a, hơn nữa cũng là nơi sẽ bị người bàn tán, có điều, còn hơn vào nhà mình, Lãnh Quân Bạch thật sự cảm thấy nơi cách trường gần nhất chính là kỹ quán này.

“Ha! Ha ha ha ha!” Tu Diệp Vân thấy bộ dạng xấu hổ của Lãnh Quân Bạch, không khỏi cười nói, “Quân Bạch, này xem như kim ốc tàng kiều của ngươi sao?”

“Cái gì?”

“Ta có tính là đại mỹ nhân được ngươi bao dưỡng lại không dám mang về nhà không?”

Hiểu ra Tu Diệp Vân đang giỡn với mình, Lãnh Quân Bạch lập tức làm ra bộ dạng hào phóng, “Diệp Vân nếu không để ý, ngươi bao dưỡng ta cũng được.”

“Có điều, như vậy thì là ta thượng ngươi nha, nghe nói, người thường xuyên làm đòn bộ sẽ thực căng đầy, sách sách…” Tu Diệp Vân chặc lưỡi, “Nhất định thực thích.” Nói xong, trên mặt bày ra biểu tình chờ mong nhìn Lãnh Quân Bạch.

“Ha ha, được rồi, Diệp Vân mau ngủ đi, mai là ngày đầu tiên, phải dưỡng đủ tinh thần.” Nói xong, liền mang Trầm Ngư Nhạn ly khai.

Tu Diệp Vân nhìn bóng lưng Lãnh Quân Bạch, thấy thế nào cũng giống như đang lẩn trốn a! Tu Diệp Vân chậm rãi nhắm mắt lại, đại khái là vì quá mệt mỏi, chỉ chốc lát liền ngủ mất.

“Lạnh…” Hơn nửa đêm, Tu Diệp Vân cảm thấy một hơi lạnh chui vào chăn mình. Thậm chí còn cảm thấy một vật nặng áp trên người mình, còn có cảm giác nóng ẩm thỉnh thoảng thổi tới má cùng xương quai xanh của mình.

Đây… Đây là!? Tu Diệp Vân không phải kẻ ngu, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, trong bóng đêm không thấy rõ mặt người nọ, chẳng lẽ là Lãnh Quân Bạch? Tu Diệp Vân nghĩ vậy, lập tức xô người trên thân, nhưng ai biết người nọ lại vững như núi không hề nhúc nhích.

“Bảo bối, đừng nhúc nhích.”

Ai u, thanh âm này thật dễ nghe, Tu Diệp Vân có chút mê say. Nhưng thực hiển nhiên, người này không phải Lãnh Quân Bạch.

“Bảo bối, đừng phát ngốc, ta sẽ cho ngươi một đêm tuyệt vời.” Người nọ nói xong, tay bắt đầu mò lên người Tu Diệp Vân, đến thắt lưng thì gã cúi người, ngậm lấy thù du trước ngực Tu Diệp Vân.

“A…” Tu Diệp Vân cúi đầu rên một tiếng. Được rồi, Tu Diệp Vân từ trước đến nay đều cho rằng, nếu có kẻ cưỡng ép mình làm loại chuyện này, không nên gọi là cưỡng _ gian, mà hẳn là hưởng thụ, đây là một màn tính _ ái hoàn mỹ. Ngay lúc Tu Diệp Vân hết sức trầm tư, người kia đã nâng eo Tu Diệp Vân… Nhưng mà…

“Đợi một chút!” Tu Diệp Vân đột nhiên đưa tay ngăn cản nam nhân tiến vào. Mặc dù nói đến Linh Vực lâu ngày rồi còn chưa một lần giải quyết dục vọng, thế nhưng… cũng không có nghĩa là mình có thể để người áp đi! Hắn Tu Diệp Vân vẫn luôn ở trước mặt trên, hiện giờ sao có thể vì khoái cảm nhất thời mà tổn hại hình tượng đây? Huống chi, hắn ngoài biết người này không phải Lãnh Quân Bạch, và người này có mái tóc dài mềm mại, thì hoàn toàn không biết gì cả, điều này làm Tu Diệp Vân rất không thích.

“Làm sao vậy?”

“Ta không ở mặt dưới.”

“Nga?” Người nọ tựa hồ cười cười, “Đến lúc này, ngươi còn cùng ta thảo luận vấn đề này?”

“Nếu ngươi để ta ở mặt trên, ta sẽ hảo tâm một chút, không tố cáo ngươi cưỡng _ gian.” Tu Diệp Vân nói.

“Ngươi cho rằng… Ngươi có tư cách sao? Chẳng qua là tên kỹ nam mà thôi.” Nói tới đây, người nọ tựa hồ cũng nhịn không được nữa, giọng điệu có chút không tốt.

“Không làm! Cút!” Kháo! Quấy rầy lão tử nghỉ ngơi cư nhiên còn kiêu ngạo như vậy! Lúc này Tu Diệp Vân hoàn toàn quên mất bản thân đang ở chỗ nào, cũng đã quên mình ở một căn phòng thế này sẽ bị người khác nghĩ thành cái gì.

“Ai… Không muốn đi tìm người khác, lấy tay giải quyết đi.” Người nọ thở dài nói.

Này… Còn có thể chấp nhận. Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, sau đó đặt tay lên dục vọng trướng căng của người nọ. Không biết qua bao lâu, Tu Diệp Vân bắt đầu yếu ớt nói, “Lực nhẫn nại của ngươi… Thật đúng là cố chấp a!” Tu Diệp Vân tăng nhanh độ mạnh yếu trên tay.

“Ân… Là ngươi kỹ thuật không tốt.” Người nọ hừ nhẹ một tiếng nói.

Ách… Nghe lời nam nhân nói, Tu Diệp Vân đột nhiên ghé miệng trên cổ nam nhân, sau đó lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp cổ nam nhân, tiếp theo chậm rãi di động đến xương quai xanh, thuận tiện cắn cắn, tay cũng không nhàn rỗi, vòng qua eo nam nhân, sau đó ngón tay chậm rãi chuyển qua cuối đoạn xương sống —— nhẹ nhàng nhấn một cái.”Thời gian… Cũng không xê dịch nhiều đi…” Tu Diệp Vân ở bên tai nam nhân nói.

“A ——!” Quả nhiên, nam nhân gầm nhẹ, toàn bộ bắn vào tay Tu Diệp Vân.

Vừa rồi… Nam nhân rên hình như nói gì đó… Từ? Tuyết? Còn gì? “Này… Không phải bị tình nhân đá khỏi cửa chứ…”

“Chúng ta chưa từng bắt đầu…” Nam nhân nói, sau đó gã đột nhiên giơ tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay gã chậm rãi phát ra bạch quang, lại càng lúc càng sáng.

Tu Diệp Vân thấy một đôi mắt hoàng sắc, sau đó bắt gặp tia đau đớn trong đôi mắt, tiếp theo, liền mất đi ý thức. Kháo! Làm lão tử bất tỉnh! Lão tử còn chưa rửa tay a! Ngươi muốn để lão tử mang theo thứ quỷ này ngủ một đêm sao!

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân eo mỏi tay muốn rút gân.

“Diệp Vân, ta tới đón ngươi.” Lãnh Quân Bạch sang sảng tươi cười phá cửa mà vào.

“Ách… Thứ trên tay ngươi kia, là cái gì?” Tu Diệp Vân nhìn tay Lãnh Quân Bạch cầm một thứ, phải nói là một quả trứng chim… có mắt có mũi có lông mi có miệng còn thêm một đôi cánh ngắn ngủn???

“Ách… Diệp Vân, ngươi nghe ta nói, này là…” Lãnh Quân Bạch lấy lại bình tĩnh, “Là như vậy, hôm nay ta đến trường, phát hiện sủng vật đều bị cướp sạch, ách… Đây là con còn lại, ha ha, lớn lên có chút giống trứng chim!” Lãnh Quân Bạch nhìn sắc mặt Tu Diệp Vân không chút thay đổi, đột nhiên có cảm giác như núi lửa sắp bùng nổ.

“Ngươi đừng giả đáng thương, ta chỉ là có chút thương tâm mà thôi.” Nói xong, hắn chỉ vào ‘trứng chim’ kia nói, “Nó gọi là gì?”

“Chủ nhân, ta gọi là Đản Đản!” Tu Diệp Vân vừa hỏi xong, ‘trứng chim’ liền lập tức nhảy khỏi tay Lãnh Quân Bạch, sau đó bay về phía Tu Diệp Vân, phía sau cư nhiên còn có một đoạn đuôi cong cong nhỏ nhỏ, “Chủ nhân, ta gọi là Đản Đản.” Đản Đản thoạt nhìn tựa hồ rất vui vẻ, đôi cánh nhỏ bé không ngừng quơ, vẫn không quên lặp lại tên mình một lần.

“Ách…” Tu Diệp Vân nhìn Đản Đản, “Lông mao của ngươi có thể dài ra không?” Đản Đản này cũng quá bóng loáng, quả thực giống cái đèn điện a! Lúc bay tới bay lui còn cảm thấy sáng hơn.

“Chủ nhân, Đản Đản cũng vì sáng quá, cho nên người ta không muốn ta, nói có ta ở bên hành động trong đêm sẽ bại lộ hành tung, chủ nhân, không ai muốn Đản Đản hết!” Nói xong, Đản Đản bắt đầu khóc, nước mắt một giọt một giọt chảy xuống, không có ý tạm dừng.

“Ngươi… Ngươi đừng khóc, ta sẽ nhận ngươi! Về làm cho ngươi bộ y phục mặc, sẽ không sáng như vậy nữa.” Nhìn thấy Đản Đản khóc, Tu Diệp Vân tâm phiền ý loạn, mình cũng mệt chết đi được, ‘trứng chim’ này cư nhiên còn dùng nước mắt làm nũng!

“Chủ nhân, Đản Đản yêu ngài!” Nói xong, nó bay đến trước mặt Tu Diệp Vân, đem miệng đụng vào Tu Diệp Vân, có điều, một giây trước khi chạm đến, nó đã bị người kéo đuôi lui về sau. “Ngươi làm gì!” Đản Đản bất mãn liếc Lãnh Quân Bạch, thuận tiện thoát khỏi tay Lãnh Quân Bạch.

“Đi qua một bên!” Lãnh Quân Bạch ném Đản Đản ra giữa không trung, còn làm Định thân thuật, nhốt Đản Đản đáng thương trong đó.

“Quân Bạch, đừng làm vậy với nó.” Tu Diệp Vân chống đầu nói xong, khoát tay với Lãnh Quân Bạch.

“Diệp Vân, trên tay ngươi là cái gì vậy?” Lãnh Quân Bạch thấy bàn tay Tu Diệp Vân tựa hồ có gì đó trắng trắng.

Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Lãnh Quân Bạch, sau đó nhìn bàn tay mình, “Thể dịch.”

“Ha?” Lãnh Quân Bạch ngẩn người, “Diệp Vân, ngươi không phải là…” tiết ra chứ…

“Cái tên kia, dám xuất trên tay ta rồi bỏ đi.”

Nghe xong lời Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch đột nhiên cảm thấy giống như có gì đó đâm vào tim y, cảm nhận thực sâu sắc, chẳng lẽ, Tu Diệp Vân bị…”Diệp Vân, mau tắm rửa đi, ta giúp ngươi rửa sạch.”

“Rửa sạch?” Tu Diệp Vân buồn bực liếc Lãnh Quân Bạch, “Ta đúng là cần tắm rửa, có điều… Đêm qua không có gì phát sinh hết.”

“Thật tốt quá!” Lãnh Quân Bạch đột nhiên tiến tới ôm lấy Tu Diệp Vân, giống như trung khuyển, “Ngươi không nên làm ta sợ a! Ta còn tưởng rằng…”

“Ta… Không mặc y phục…” Bị Lãnh Quân Bạch nhiệt tình làm hoảng sợ, Tu Diệp Vân sửng sốt hồi lâu mới nói ra một câu.

Ách… Lãnh Quân Bạch xấu hổ buông Tu Diệp Vân ra, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, Tu Diệp Vân mặc dù có điểm gầy, có điều thứ nên có cũng không thiếu, rất hoàn mỹ!

“Quân Bạch, ngươi sẽ không muốn cùng ta…” Tu Diệp Vân khiêu khích nháy mắt mấy cái.

“Làm sao có thể! Trước khi ta chưa được ngươi bao dưỡng, tuyệt đối sẽ không tham vọng quá đáng.” Lãnh Quân Bạch làm bộ tiểu tức phụ, nhìn Tu Diệp Vân. “Ân, ta kiếm tiền, nhất định chuộc ngươi khỏi kỹ quán.” Nói xong, còn lau ‘nước mắt’.

Lúc sau, hai người nhìn nhau cười, Tu Diệp Vân để Lãnh Quân Bạch chờ trong phòng, sau đó đi vào phòng tắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.